Nếu ẩn số lớn nhất bạn nghĩ cả đời cũng không tìm thấy đột nhiên mở ra trước mặt bạn bạn sẽ làm gỉ?
Tôi thì chỉ biết cười, cười khô răng mà miệng không khép nổi. Cười hạnh phúc mà chua chát. Hưng phấn cao độ kéo dài là hệ quả của khổ đau tột độ. Linh cảm chẳng lành hiện ra mồn một. Tôi lặng lẽ xoay lưng nhìn ra ngoài biển, mưa dần thưa hạt.
Khi những giọt nước mắt cuối cùng của cơn gào khóc thống thiết rớt xuống, ánh cầu vồng nổi dần lên từ mặt nước xanh biếc. Tôi tháo sợi neo, để sóng đẩy con thuyền dập dờn trôi ra biển. Em vẫn ngồi bất động, ánh mắt có chút hoài nghi. Tôi thản nhiên, không phải vì tôi cố tỏ ra như vậy, mà vì đó là phản xạ tự nhiên, vì tôi linh cảm em biết hết mọi việc mà không cần giải thích. Tôi bước ra mũi thuyền, gió thổi qua tai làm tôi khẽ run. Cầm nắm tro đầu tiên, tôi nắm thật chặt thật lâu. Nhưng tôi biết tôi phải buông tay: "Mẹ ơi, hãy đi đến nơi mẹ muốn nhé!"
Chiếc thuyền chòng chành. Em đang ló đầu ra ngoài, đưa đôi tay nhỏ bé, mắt long lanh ngấn lệ. Tôi nắm lấy đôi tay em, đỡ em đứng dậy, bước ra mũi thuyền. Mắt em nhìn tôi. Tôi quẹt nước mắt, nước mũi. Em đón lấy hũ tro trong tay tôi. Tro tàn và nước mắt em bay bay theo gió. Khi nắm tro cuối cùng bị gió cuốn trôi, tiếng nấc tôi rức lên trong vòng tay ấm áp của em. Em ôm tôi thật chặt chặn từng tiếng nấc nghẹn ngào.
** Câu hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286194/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.