Tôi trút hết tình yêu, nỗi nhớ, niềm tin, hi vọng với bồ câu như đang nói với em. Tôi ẵm bồ câu đến trước cổng và chỉ cho nó biết đây là nhà của em. Chẳng biết nó có hiểu không? Có nhớ đường không nhưng trút hết tâm tình tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Hàng tấn pháo hoa nổ ầm ầm trong tôi. Thật hạnh phúc.
Tôi ngồi bên ô cửa sổ mườn tượng lại âm thanh của bản nhạc đầu tiên em dạo, rồi đến bản thứ hai. Tay viết tôi trơn đều trên giấy. Cảm xúc cuộn trào như dòng thủy triều xô tan bờ cát.
Choi gọi. Tôi hôn nhẹ lên trán bồ câu và lon ton như chú chim non nhảy nhót truyền cành.
Choi đập vai tôi, thằng này thích chào hỏi bằng sức mạnh cơ bắp. Nó cười nhăn nhở:
- Đây là Út Còi! Ghệ tao!
Nó khoác vai làm cô bé có mái tóc xù gượng chín mặt. Cô bé luồn vai ra khỏi tay Choi nhưng không được, đành cười trừ cho đỡ ngại.
- Đẹp không? - Choi vênh mặt hỏi.
Tôi gập đầu. Nó cười khoái chí.
Tuy không thể so sánh với sắc đẹp của em nhưng ở cô gái nhỏ bé yếu ớt này toát ra một vẻ ngây thơ, chân chất, hồn nhiên, chân thật đến từng nự cười, cử chỉ. Cái mà quá xa xỉ với một tiểu thư kiểu cách như em.
** Chiếc nhẫn kim cương sáng loáng, đắt tiền đã nằm trên ngón tay tôi lúc nào không biết. Tôi không nhìn ba mẹ dù chỉ một lần từ sau khi đeo nhẫn. Phu nhân ngài Giám đốc - mẹ của tên xấu xa mời tôi dạo một khúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286216/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.