Hắn có chút lúng túng ngồi dậy, quay lưng về phía ta.
"Ngươi không giống những nữ tử bình thường."
Ta mặc xong y phục, quay lại đáp: "Ý Bệ hạ là nói nô tỳ giống hạng nữ tử phong trần ư?"
"Trẫm... không có ý đó."
Ta cười nói: "Nô tỳ lớn lên ở nơi thôn dã, phụ mẫu đều là người thô kệch, nên đối với những chuyện này cũng không quá để tâm."
Về chuyện tại sao ta lại xuất hiện ở Lộc Lăng, hắn không hỏi thêm nữa. Chuyện xảy ra ở thanh lâu ngày hôm đó, hắn cũng tuyệt nhiên không nhắc lại.
"Tay của ngươi sao rồi?"
"Vết thương đã đóng vảy rồi ạ, chỉ là vẫn chưa dùng sức được thôi."
Ánh mắt hắn nhìn ta giờ đây lại thêm mấy phần dò xét và nghi ngờ. Để xóa tan sự nghi hoặc trong lòng hắn, ta bèn nói: "Nô tỳ lúc nhỏ từng theo phụ thân rèn sắt, chuyện bị thương ở tay là thường tình, đã quen rồi ạ. Vết thương nhỏ này không đáng kể gì đâu."
Bất kể hắn có tin hay không, sự thật là ta đã cứu hắn một mạng.
Triệu Dần Chi và Tiêu Cảnh Kiền đã tách nhau ra trong lúc chạy trốn khỏi sự truy sát, cho đến nay vẫn chưa thấy tung tích của Triệu Dần Chi đâu cả.
Tiêu Cảnh Kiền đến Lộc Lăng đã năm ngày, vậy mà vẫn chưa tra ra được bất kỳ manh mối nào.
"Sao Bệ hạ không thử đến những vùng lân cận Lộc Lăng xem sao? Tuy nói là trời hạn hán, nhưng trong thành Lộc Lăng dường như không bị ảnh hưởng gì mấy, trái lại các thôn làng xung quanh lại đang thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-nam-lanh-cung-a-diep/2488487/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.