Thật là hiếm thấy. Đi theo sau lưng Tiêu Cảnh Kiền vậy mà chỉ có một mình Triệu Dần Chi.
Hai nha đầu đứng dưới gốc cây hỏi vọng lên: "Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không hái nữa vậy?"
Ta nhìn xuống dưới, cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế. Chỉ khác là, người trèo cây vào năm ngoái là Trương mỹ nhân, còn ta khi đó vẫn chỉ là một nha đầu giặt giũ tầm thường mà thôi.
"Xong ngay đây."
Người kia đã đi tới tận cửa viện rồi, nhưng lại không vào trong ngay, mà chỉ đứng đó ngước mắt nhìn lên cây. Hắn đã không muốn kinh động ai, vậy thì ta cũng giả vờ như không nhìn thấy gì hết.
"Thanh tỷ tỷ, liệu nương nương có ăn không ạ?"
Ta hái đầy một giỏ, đoạn đáp: "Sẽ ăn mà."
Ta dùng dây thừng buộc vào giỏ hồng rồi thả xuống dưới. Đúng lúc này, hắn cũng bước vào trong viện. Vừa trông thấy hắn, ta nhất thời hoảng hốt nên bị trượt chân, cả người cứ thế ngã thẳng xuống dưới.
Ngay lập tức, Triệu Dần Chi phi thân nhảy lên, vững vàng đỡ lấy ta.
Ta vẫn còn kinh hồn bạt vía, ngây người nhìn Triệu Dần Chi. Hắn khẽ chau mày, quở trách: "Trước mặt Bệ hạ, còn ra thể thống gì nữa!"
Một ngày tốt lành
Ta vội vàng lùi lại mấy bước rồi quỳ xuống, đám cung nhân xung quanh cũng lập tức đồng loạt quỳ rạp cả xuống đất. "Nô tỳ tham kiến Bệ hạ, cúi xin Bệ hạ thứ tội."
Tiêu Cảnh Kiền tiến lại gần vài bước, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Kẻ có thể khiến Dần Chi phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-nam-lanh-cung-a-diep/2488502/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.