Sau khi nói xong, dường như Sở Lâm thoáng nghe thấy tiếng hít thở khá nặng nề phía đầu dây bên kia
“Cậu Thôi?” Sở Lâm nghi ngờ hỏi.
Lúc này Thôi Nịnh đang ngồi xổm ở cửa sau quán bar, một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại thì ấn vào bụng.
Cậu lại quên ăn cơm, cảm giác nóng rát trong dạ dày vẫn âm ỉ không ngừng nghỉ. Cậu ấn mạnh lòng bàn tay vào bụng, hít thở sâu vài hơi rồi mới đáp lời: “Các anh cảm thấy chơi tôi vui lắm đúng không?”
Ngay sau đêm nhận được cuộc gọi từ nước ngoài vào tám ngày trước, Thôi Nịnh đã chuyển ra khỏi căn hộ của Khúc Úc Sơn và tìm một công việc có bao ăn ở ——
Nhân viên phục vụ quán bar.
Công việc này tuy bận nhưng lương lậu thì khá ok và rất phù hợp với loại người không một xu dính túi như cậu. Bây giờ, mỗi lần nghĩ tới câu hứa non hẹn thề mà cậu thốt ra khi ôm Khúc Úc Sơn vào lòng đêm đó, lại là một lần cậu thấy thật nực cười.
Vậy nên Khúc Úc Sơn đừng có tới đùa bỡn cậu lần nữa.
“Thôi Nịnh cậu trốn đâu thế? Hiện đang đông khách quá đây này, mau tới đây bưng rượu lên nhanh.”
Có người cao giọng gọi cậu.
Thôi Nịnh quay đầu nhìn lại, rồi chống người lên định cúp điện thoại, song dường như Sở Lâm đã đoán được ý định của cậu nên nhanh mồm nói trước: “Khoan đã cậu Thôi ơi, cậu đừng cúp điện thoại vội, sếp tôi hình như xảy ra chuyện thật rồi, ngày mai cậu có tiện gặp nhau một chút được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/78660/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.