“Tám năm quá nhanh, võ đạo của ngươi cần thời gian lắng đọng.” Sở Vân Vân
hơi lắc đầu: “Có điều. . . ta tin ngươi!”
Nàng dùng sức nắm một cái, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ và kiên cố của Sở Hi
Thanh.
Sắc mặt Sở Hi Thanh lại hơi cứng ngắc, hắn cảm thấy xương tay của mình sắp
nát ra rồi, lập tức di chuyển sự chú ý của Sở Vân Vân: “Đúng rồi, ngươi đã
chuẩn bị xong thứ ta muốn chưa?”
Quả nhiên là Sở Vân Vân không siết chặt tay hắn nữa, nàng lấy mấy món đồ từ
trong ống tay áo ra: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, mô phỏng theo chữ và Chân
Ý Đồ khi còn nhỏ của ta. Nhưng mà ta không biết phương pháp làm cũ, nên vẫn
còn sơ hở.”
Sở Hi Thanh nhìn những quyển sách và cuộn tranh mà nàng lấy ra, khóe miệng
không khỏi hiện lên một vệt ý cười.
Lúc này, vừa hay lại có một tiếng chuông báo giao thừa truyền đến từ phương
xa, vẻ mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên trở nên phức tạp, hắn cũng nhớ đến người
nhà của mình ở kiếp trước.
Sau đó, Sở Hi Thanh cũng âm thầm thở dài, thu hồi tâm tư.
Kiếp trước đã xong, không còn gì phải lo lắng.
Tuy rằng có chút tiếc nuối khi bản thân mình chết sớm, số tiền vất vả kiếm được
lại có lợi cho ngân hàng. Nhưng mà cả đời của hắn, đều không thẹn với người
khác.
Hiện giờ, chỉ còn lại Sở Hi Thanh, và cả. . .
Sở Hi Thanh nhìn về phía Sở Vân Vân.
. . .Và cả người trước mắt hắn.
Mà lúc này, Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2209954/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.