“Đúng là có chuyện rồi.” Sở Hi Thanh gật đầu, vẻ mặt hắn vẫn thong dong, nhẹ
như mây gió: “Một là thợ săn Tây Sơn không muốn lại giao tiền thuế bình an.
Một là Bạch Vân Trại, Cửu Đao Ổ đã bắt tay với quận quân Tây Sơn, cảnh cảo
đám thợ săn Tây Sơn, ai dám hiệu lực cho ta, thì đừng hòng săn bắn ở Tây Sơn
nữa.”
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không muốn thu tiền thuế bình an này lắm.
Hắn không giống Lưu Định Đường, cũng không mượn danh nghĩa bảo vệ để
bóc lột thậm tệ đám thợ săn Tây Sơn.
Sở Hi Thanh thu một phần tiền, liền phải gánh thêm một phần trách nhiệm, phải
bảo vệ đám thợ săn Tây Sơn này bình an.
Tuy nhiên, lại không thể trực tiếp miễn trừ tiền thuế bình an này.
Người đều giống nhau, tất cả chị sợ uy chứ không sợ đức.
Nếu như hắn trực tiếp miễn trừ tiền thuế ‘máu’ này, thợ săn Tây Sơn sẽ không
cảm kích hắn, mà chỉ có thể cho rằng thực lực của hắn không đủ, cho rằng hắn
mềm yếu dễ bắt nạt.
Chỉ có đầy đủ uy danh, sau đó miễn trừ tiền thuế ‘máu’, thì mới có thể làm cho
đám thợ săn Tây Sơn này cảm kích và mang ơn hắn, làm việc cho hắn.
Sở Hi Thanh muốn thu phục thợ săn Tây Sơn, nhất định phải mưu tính cẩn thận,
từng bước từng bước, không thể vội vàng.
“Vậy thì phiền phức rồi.” Sắc mặt Lục Loạn Ly nghiêm nghị: “Kế hoạch của kẻ
giật dây thật là độc ác và chu đáo. Bây giờ ngươi định làm gì?”
“Trực tiếp xông lên thôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210351/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.