Trong lòng Diệp Tri Thu âm thầm buông lỏng.
Lòng thầm nói ngộ tính của cái tên Sở Hi Thanh này quả thực là càng ngày càng
đáng sợ.
Nếu như chậm một hai ngày nữa thôi, thì có thể nàng đã không còn gì để dạy, sẽ
mất mặt trước đệ tử.
Chính mình luyện kiếm luyện chưởng, tu luyện công pháp tiến giai của Cửu
Cung Kiếm là Thần Lôi Cửu Cung kiếm pháp, và tiến giai của Bài Vân Chưởng
là Bài Vân Vô Tướng chưởng!
Nàng làm sao có thể bỏ quá nhiều thời gian đi nghiên cứu đao pháp và chỉ
pháp?
Trình độ Truy Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ cũng chỉ ở mức trung, nằm
trong khoảng tầng bảy và tầng tám.
Huống hồ Sở Hi Thanh lại tu luyện rất toàn diện ở trên hai môn võ đạo này,
những vấn đề của hắn, thậm chí Diệp Tri Thu còn chưa hề nghĩ đến.
Chỉ có Khinh Vân Tung là Diệp Tri Thu có thể chỉ điểm cho một chút.
Diệp Tri Thu âm thầm thở dài, tính cách coi trọng mặt mũi này của mình thật là
không tốt.
Vì giữ gìn bộ mặt này, nàng đã mang thức cực chiêu ép dưới đáy hòm ra để chỉ
dạy rồi.
Một thức cực chiêu giống như Hồi Điện Trảm, người khác muốn học thì phải bỏ
hai vạn lượng bạc là ít, lần này thật sự là có lợi cho tên Sở Hi Thanh này. . .
Kế Tiễn Tiễn ở xa xa thì lại mở miệng cười một tiếng.
Nàng hiểu rõ tình cảnh quẫn bách của Diệp Tri Thu, rất rõ ràng luôn.
Đáng tiếc là mình không thể bại lộ thân phận, bằng không thì cũng có thể chỉ
điểm cho Sở Hi Thanh một chút.
Nói đến mới nhớ, không biết vì sao mà hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy Sở Hi
Thanh đần độn luyện đao, thì nàng lại có một cỗ xúc động muốn tiến lên chỉ
điểm cho hắn một phen.
Mỗi khi Diệp Tri Thu mở miệng răn dạy Sở Hi Thanh, thì Kế Tiễn Tiễn cũng
cực kỳ khó chịu.
Ngộ tính của Sở Hi Thanh cực cao, chỉ hai ngày đã luyện thức cực chiêu ẩn
chưa ‘Thiên đạo chi vận’ này đến gần nhập môn, chuyện này đã là cực kỳ lợi
hại.
Nữ nhân này hà khắc như vậy để làm gì?
Sở Hi Thanh thì lại không nghĩ quá nhiều.
Hắn men theo ánh mắt của Diệp Tri Thu, phát hiện bến tàu phía đông thành Tú
Thủy đã ở phía xa xa, chỉ còn cách hơn mười dặm.
Tâm thần Sở Hi Thanh không khỏi phấn chấn, ngậm lấy vài phần chờ mong.
Hắn rất muốn trở về nhà nhanh một chút, rồi thỉnh giáo Sở Vân Vân về ảo diệu
của thức đao pháp này.
Cũng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên co lại, hắn nhìn thấy ba
chiếc thuyền buồm bốn tầng ở đối diện đang chậm rãi tiến lên, ngược dòng mà
đến.
Đây là bốn chiếc thuyền hàng tám ngàn liêu, bản thân nó không có gì dị thương
cả.
Nhưng trên những cột buồm kia, lại có treo một lá cờ chữ Long.
Mà lúc này, thiếu chủ Long Hành của Long gia đang đứng ở mũi thuyền đối
diện.
Người này cũng chú ý đến đội thuyền khổng lồ của bọn họ, nhẹ nhàng nhìn qua.
Chẳng biết vì sao mà gương mặt kia của hắn lại có vẻ tái nhợt.
Sở Hi Thanh nhíu mày kiếm, gọi hương chủ Lý Đức Hậu của tổng đà Thiết Kỳ
Bang đến trước người.
“Đức Hậu ca, phía trước là chuyện gì vậy? Không phải Cuồng thúc đã có lệnh,
không cho phép một mảnh gỗ của Long gia xuống sông sao?”
Lúc này, Lý Đức Hậu giải thích: “Sở đường chủ, ngươi ở kinh thành nên không
biết, ngay hai mươi ngày trước, cách trận chiến trấn Tây Sơn không lâu, Thái
thú bản quận đã đích thân tham gia, hòa giải cho Long gia và Thượng Quan gia,
để Thiết Kỳ Bang chúng ta không ngăn cản thuyền hàng của hai nhà bọn họ
nữa, còn bảo chúng ta đình chiến với Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.”
Lông mày Sở Hi Thanh nhíu chặt: “Cuồng thúc đáp ứng rồi? Cứ buông tha bọn
họ như vậy?”
“Kỳ chủ đương nhiên là không chịu đáp ứng.” Lý Đức Hậu cười khổ nói:
“Nhưng Thái thú đại nhân rất thành khẩn, lại mời Án sát sứ đại nhân của Đông
Châu và Thái thú quận Tầm Dương đến tiếp khách. Vị này không chỉ để ba nhà
Long gia và Thượng Quan gia bồi thường chúng ta tám mươi vạn lượng bạc,
còn để Long Hành chịu ba đao sáu lỗ và để tang cho các huynh đệ ở Hỏa Cốt
Quật.”
Hắn nói đến chỗ này, ánh mắt liếc nhìn chung quanh: “Tất cả mọi người đều
hiểu, những tên kia cũng chỉ cầu một cơ hội thở dốc, chúng ta sớm muộn gì
cũng phải rút đao chém giết, phân cao thấp thắng bại với bọn họ.”
“Nhưng Kỳ chủ nhà chúng ta sắp lên cấp tứ phẩm, vì thế nên mấy vị phía trên
cũng có ý định lá mặt lá trái một trận, đợi kỳ chủ thăng cấp xong, tình hình sẽ
đơn giản hơn nhiều. Cho dù là những đại nhân vật trong châu thành kia, cũng
không dám tiếp túc quơ tay múa chân với chúng ta. Lần này, kỳ chủ mở hương
đường chính là vì sắp xếp chuyện này.”
“Thì ra là như vậy.”
Ánh mắt Sở Hi Thanh thoải mái, nhưng trong lòng lại không vui.
Lúc này, thuyền của song phương đã tiếp cận đến khoảng cách chưa tới một
dặm.
Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, sau đó tiện tay ấn đao, cười như không cười
nói: “Đây không phải là thiếu chủ Long Hành, đại thiếu Long gia hay sao? Thật
sự là tình cờ, gần đây Sở mỗ vẫn luôn muốn tìm ngươi để tính toán chút nợ cũ
ngày xưa. Không ngờ hôm nay may mắn, lại gặp ngươi ở đây.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.