Trong hoàng cung, Lý Trường Sinh lại ghét Kiến Nguyên đế đứng quá cao, chỉ
vung tay áo lên, liền vặn vẹo không gian. Khiến cho vị trí của Kiến Nguyên đế
sụp đổ, đứng ngang hàng với hắn.
Hắn hơi lùn một chút, nhưng hắn có thể để cho người khác cũng lùn như hắn.
Sau đó, Lý Trường Sinh lại chắp tay nói: “Thảo dân Lý Trường Sinh, gặp qua
thiên tử Đại Ninh!”
Kiến Nguyên đế híp mắt lại, hắn phát hiện mình không thể phá được Lượng
Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh.
Hắn cắn chặt hàm răng, suýt nữa cắn nát răng bạc, trên mặt lại không có chút
biểu cảm nào: “Thảo dân? Ta không có một ‘dân’ vô quân vô phụ, không coi
quốc pháp Đại Ninh ra gì như ngươi.”
“Không có thì không có đi.” Lý Trường Sinh nở nụ cười thản nhiên: “Bệ hạ đã
muốn đào gốc rễ của Vô Tướng thần tông ta lên, còn muốn Lý mỗ tuân theo
quốc pháp của ngươi? Coi như như quân?”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị: “Lý mỗ đến đây là vì
chuyện đệ tử thánh truyền nhà ta bị tập kích, mấy ngày trước, triều đình cấu kết
với Khư tộc, ý đồ giết giết Tru Thiên thánh truyền của nhà ta trong Quy Khư,
xin hỏi việc này là sao?”
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế lạnh lùng, không hề bị lay động: “Khư tộc không phải
là Cự linh, triều đình mời chào Khư tộc, để Khư tộc làm việc việc cho triều đình
cũng không phải không được. Còn về việc đánh giết đệ tử nhà ngươi, trước tiên
không nói thật giả thế nào, cho dù là thật. . .”
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2329058/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.