Trong hoàng cung, Lý Trường Sinh lại ghét Kiến Nguyên đế đứng quá cao, chỉ
vung tay áo lên, liền vặn vẹo không gian. Khiến cho vị trí của Kiến Nguyên đế
sụp đổ, đứng ngang hàng với hắn.
Hắn hơi lùn một chút, nhưng hắn có thể để cho người khác cũng lùn như hắn.
Sau đó, Lý Trường Sinh lại chắp tay nói: “Thảo dân Lý Trường Sinh, gặp qua
thiên tử Đại Ninh!”
Kiến Nguyên đế híp mắt lại, hắn phát hiện mình không thể phá được Lượng
Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh.
Hắn cắn chặt hàm răng, suýt nữa cắn nát răng bạc, trên mặt lại không có chút
biểu cảm nào: “Thảo dân? Ta không có một ‘dân’ vô quân vô phụ, không coi
quốc pháp Đại Ninh ra gì như ngươi.”
“Không có thì không có đi.” Lý Trường Sinh nở nụ cười thản nhiên: “Bệ hạ đã
muốn đào gốc rễ của Vô Tướng thần tông ta lên, còn muốn Lý mỗ tuân theo
quốc pháp của ngươi? Coi như như quân?”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị: “Lý mỗ đến đây là vì
chuyện đệ tử thánh truyền nhà ta bị tập kích, mấy ngày trước, triều đình cấu kết
với Khư tộc, ý đồ giết giết Tru Thiên thánh truyền của nhà ta trong Quy Khư,
xin hỏi việc này là sao?”
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế lạnh lùng, không hề bị lay động: “Khư tộc không phải
là Cự linh, triều đình mời chào Khư tộc, để Khư tộc làm việc việc cho triều đình
cũng không phải không được. Còn về việc đánh giết đệ tử nhà ngươi, trước tiên
không nói thật giả thế nào, cho dù là thật. . .”
Hắn lại chắp tay sau lưng, bước lên nửa nước: “Vậy cũng là quân muốn thần
chết, thần không thể không chết!”
Khi tiếng nói của Kiến Nguyên đế rơi xuống, chin con Xích Long phía sau hắn
đều thò đầu rồng ra, viêm lực nóng bỏng bắt đầu đốt cháy thân thể Lý Trường
Sinh.
Hoàng uy vô thượng cũng ngưng tụ ra một ngọc tỷ màu vàng óng, trấn áp thần
niệm của Lý Trường Sinh.
Tất cả vật chất chung quanh Lý Trường Sinh đều biến thành dung nham màu
đỏ, thân thể của hắn cũng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Nguyên thần và ý niệm cũng bị ngọc tỷ kia trấn áp.
Còn có từng tầng từng tầng cương nguyên màu vàng xuất hiện ở trước người
Kiến Nguyên đế, ngăn trở ở giữa hai người.
“Lý mỗ còn nghe qua một câu nói, quân coi dân như cỏ rác, dân coi quân như
kẻ thù, quốc không biết dân, dân không biết quốc!”
Lý Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn chín con Xích Long dài mấy chục trượng,
thân thể mạnh mẽ, kim khí quấn quanh, thần uy hùng vĩ: “Cửu Long Thần
Thiên Thủ và bí pháp Hoàng Đạo chính là thứ bệ hạ dựa vào, đúng không?”
“Trẫm dựa vào, chính là Thiên Tử kiếm!”
Kiến Nguyên đế giơ tay lên, rút thanh trường kiếm có cửu long quấn quanh kia
ra.
Khoảnh khắc này, vô số bóng rồng hư ảo ngưng tụ trên thân kiếm: “Kiếm của
trẫm, lấy thành đá Yến Khê làm phong, Tề Đại lãm lưỡi, Tấn Ngụy làm xương
sống, Chu Tống làm đốc, Hàn Ngụy làm chuôi. Bao lấy tứ hải, khóa bốn mùa,
nhiễu Bột Hải, mang Thường Sơn, ngự thiên hạ, chế ngũ hành, khai mở ngũ
hành, nắm lấy xuân thu. Cầm lên vô địch, nâng lên vô thượng, ấn xuống vô hạ,
dụng lên vô bàng, trên quyết phù vân, dưới tuyệt địa kỷ.”
Lý Trường Sinh cảm giác được toàn bộ địa mạch thành Vọng An đang ngưng tụ
dưới chân Kiến Nguyên đế.
Khí huyết của toàn bộ mấy chục vạn cấm quân trong kinh thành đều hội tụ lại
trên người Kiến Nguyên đế.
Khí tức của Kiến Nguyên đế cũng bay lên đến cực hạn.
Cũng khiến cho chín con Xích Long kia rít gào rung trời, khiến cho lực lượng
của ngọc tỷ màu vàng kia càng hùng vĩ hơn.
Lý Trường Sinh lại thấy buồn cười: “Bệ hạ khí phách thật lớn, nhưng đáng tiếc,
kiếm này trên không đủ trấn chư hầu, dưới không đủ phục thứ dân. Bệ hạ cho
rằng Thiên Tử kiếm của ngươi có thể trấn phục thiên hạ, nhưng thật ra không đỡ
nổi một đòn.”
Kiến Nguyên đế khẽ nhíu mày, hắn trông thấy Lý Trường Sinh cầm Thần Vọng
kiếm trong tay, cứng rắn chống lại Xích hỏa ngập trời, chống lại ngọc tỷ vàng
óng kia mà đi qua.
Hắn bước một bước dài ba trượng, tựa như không hề bị ảnh hưởng chút nào, sau
lưng thì lại xuất hiện một cây cây cực lớn màu vàng.
“Bệ hạ muốn dùng Thiên Tử kiếm của ngươi để trấn áp thiên hạ, nhưng nếu như
kiếm của bản thân ngươi thủng trăm ngàn lỗ, thì làm sao có thể khiến thiên hạ
phục?”
“Trong tay Lý mỗ chỉ là một thanh kiếm của thứ dân, ngày thường chuyên đứng
đầu đội quân, trên chém cổ thần linh, dưới đánh gà giết chó, hầu như không chỗ
nào là không dùng. Nhưng mà thất phu giận dữ thì lại máu phun năm thước,
thiên hạ mặc đồ trắng (tang).”
Kiến Nguyên đế nghe đến mấy chữ ‘thiên hạ mặc đồ trắng’ thì con ngươi nhất
thời trợn lên: “Làm càn!”
Trường kiếm của hắn đánh xuống, tựa như hòa toàn bộ núi sông trong thiên hạ
và hai chữ Đại Ninh vào trong kiếm.
Dùng núi sông hồ biển của ba mươi tám châu làm lưỡi, lấy ngàn vạn đại quân
làm thân, lấy quần thần trong triều đình làm xương sống.
Trẫm chính là thiên hạ!
Thần Vọng kiếm của Lý Trường Sinh cũng hơi nghiêng qua.
Kiếm chiêu của hắn vẫn thường thường không có gì lạ, chỉ là một đòn chém
bình thường, trông rất buồn cười như một đứa trẻ múa kiếm.
“Cheng!”
Thời khắc này, toàn bộ thiên địa đều tối tăm trong một sát na, mặt trời vừa mới
bay lên không trung, tựa như đã biến mất trong chớp mắt, toàn bộ mặt đất
hoàng cung đều rạn nứt, phù văn và linh thạch trong các trận pháp của hoàng
cung đều nổ tung.
Hơn vạn cấm quân gần Kiến Nguyên đế nhất đều là miệng mũi phun máu,
không còn sức lực mà ngã xuống mặt đất.
Chiếc mũ trên đầu Kiến Nguyên đế cũng nổ tung, trên mặt hắn hiện ra vẻ căng
thẳng bối rối.
Hắn dùng bí pháp Hoàng Đạo để kết nối khí huyết, nhưng giờ phút này nó đang
từ từ vỡ vụn. Thiên Tử kiếm trong tay cũng hiện ra vô số vết rạn nứt.
Chín con Xích Long sau lưng cũng hiện ra xu thế tan vỡ.
“Hai mươi năm trước, khi Lý mỗ đến kinh thành, bệ hạ còn không phải không
đỡ nổi một đòn như ngày hôm nay.”
Lý Trường Sinh ngậm lấy vài phần thương hại mà nói: “Kiếm của Lý mỗ, tuy
có thể phá vỡ tất cả cân bằng của vạn vật trên thế gian, nhưng nhất định phải có
kẽ hở để lợi dụng. Khi đó bệ hạ anh tư bộc phát, triều đình kính yêu, thiên hạ
đều phục. Dù khi đó thực lực bệ hạ rất yếu, nhưng lại khiến Lý mỗ vô cùng
kiêng kỵ. Nhưng bây giờ. . .”
Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn chín con Xích Long đang có xu thế tan vỡ ở sau
lưng Kiến Nguyên đế: “Ngày xưa thái tổ Đại Ninh thừa kế Hỏa đức, thu phục
năm con Xích Long, khai sáng Đại Ninh. Sau đó lại luyện chế thần khí Ngũ
Long Thần Thiên Thủ, vây năm con Xích Long trong mộ thái tổ. Chỉ cần những
con Xích Long này không chết, con cháu đời sau có thể mượn lực lượng Xích
Long, sẽ có sức chiến đấu nhất phẩm.”
“Sau đó, thiên tử đời thứ ba Đại Ninh bắt giữ thêm Xích Long, biến Ngũ Long
Thần Thiên Thủ thành Cửu Long Thần Thiên Thủ, khiến lực lượng của thiên tử
Đại Ninh càng mạnh mẽ hơn, ép thẳng Siêu Phẩm. Thế nhưng kháng long hữu
hối, lực lượng Cửu Long khó có thể hài hòa như một. Đến lượt bệ hạ, còn chê
lực lượng không đủ, dứt khoát chém giết chín con Xích Long, lấy khí huyết và
tinh hồn của chúng nó ra. Lại sử dụng bí pháp không biết để bước vào nhất
phẩm.”
Sau đó Lý Trường Sinh lại nở nụ cười trào phúng: “Nhưng mà sức mạnh nhiều
hơn thì lại có lợi ích gì? Ngươi không thể nào bình phục oán khí của chín con
chân long, cũng không thể nào điều hòa khí huyết và chân nguyên trong cơ thể,
dù đám cấm vệ quân và thân quân này của ngươi bây ngươi bây giờ, cũng
không còn trung thành kính yêu ngươi như trước kia nữa.”
Kiến Nguyên đế muốn nói chuyện, nhưng miệng và mũi lại tràn máu tươi, da
thịt cũng bắt đầu nổ tung, máu thịt đầm đìa.
“Không thể sử dụng lực lượng như thường, vậy lại có ích gì? Giống như một
đứa bé cầm kiếm trong tay, vậy nó còn là kiếm sao? Bệ hạ dùng bí pháp để
cướp huyết mạch Vạn Tượng và Quy Nhất cho bản thân sử dụng, đúng là một
cái thượng sách, nhưng lại không làm được đến cùng, không thể nào vạn lưu
quy nhất, cũng không thể nào một đời vạn tượng.”
Khi Lý Trường Sinh nói chuyện, đã chỉ thẳng vào mi tâm của Kiến Nguyên đế ở
phía trước: “Nếu bệ hạ không cho Vô Tướng thần tông ta một câu trả lời, vậy
Lý mỗ tự lấy cũng được! Đáng tiếc. . .”
Đáng tiếc chín con Xích Long đã chết, khí vận Đại Ninh đã suy.
Cửu Long Thần Thiên Thủ còn có thể truyền xuống một đời, nhưng lực lượng
lại là mười không còn một.
Tuy nhiên, ngay khi ngón tay của Lý Trường Sinh sắp đâm thủng não của Kiến
Nguyên đế, một bóng người đã trao đổi vị trí với Kiến Nguyên đế.
Đó là một người ngũ quan anh tuấn, toàn thân giống như thủy tinh và lưu ly.
Lý Trường Sinh điểm một cái, khiến cho nửa đầu của kẻ này nổ tung, hóa thành
vô số bụi mù.
Lý Trường Sinh lại nhướng mày lên: “Thuật Định Sơn Hà – Vũ Côn Luân?”
“Côn Luân dã nhân gặp qua tông chủ Vô Tướng thần tông.”
Vũ Côn Luân cúi đầu thi lễ với Lý Trường Sinh, lúc này đầu của hắn đã khôi
phục như cũ.
“Bệ hạ vất vả hơn ba mươi năm, mở rộng đất đai biên giới, quốc phú dân an,
vẫn chưa có cử chỉ sai lầm. Mặc dù vẫn có chút tì vết, nhưng cũng không nên bị
tông chủ tru diệt như vậy. Tông chủ và bệ hạ chỉ là có một chút hiểu lầm, cần gì
phải đến mức này?”
Lý Trường Sinh thì lại đánh giá Vũ Côn Luân một lát.
Đây vẫn không phải bản thể chân chính của Vũ Côn Luân, nhưng hắn lại có thể
khôi phục bộ phân thân này tận hai lần liền.
Chân thân của người này, quả nhiên là cấp độ Siêu Phẩm.
Khóe môi Lý Trường Sinh cong lên: “Lý do của ngươi không đủ để thuyết phục
ta, Vô Tướng thần tông và bệ hạ cũng không phải là hiểu lầm nhỏ.”
Kiếm ý của hắn vẫn khóa chặt Kiến Nguyên đế đã lùi vào trong Chính Hòa
điện.
Sau khi Kiến Nguyên đế lùi vào trong, liền dốc hết sức để khôi phục chín con
rồng đang tán loạn, tan vỡ ở sau lưng.
Khi hắn cảm nhận kiếm ý ác liệt của Lý Trường Sinh, nội tâm không khỏi chìm
xuống, sắc mặt lại thay đổi.
Hắn chủ động ném kiếm trong tay lên ngự án ở trước người.
Đồng thời cười ha ha, vô cùng khách khí mà đi xuống dưới: “Tông chủ hiểu lầm
rồi, Vô Tướng thần tông chính là cột chống trời của Đại Ninh ta, là tường đồng
vách sắt ở phương bắc, chúng ta nào có phân tranh gì chứ?”
“Lúc nãy là do trẫm đến muộn, không thể đón tiếp kịp thời, lại thấy thần uy vô
thượng và kiếm đạo vô song của tông chủ, nên muốn thử tài nghệ của tông chủ
một chút, chỉ là đùa một chút thôi, kính xin tông chủ chớ trách.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.