Lý Trường Sinh thì lại kéo thanh Thần Vọng kiếm dài sáu thước kia, tiếp tục đi
về phía trước, nơi mũi kiếm đi qua, vẫn là một khe sâu hoắm.
“Đây không phải là ta hung hăng ngông cuồng, mà là tự tin. Trong thiên hạ này,
Siêu Phẩm không ra, Lý mỗ vô địch! Đáng tiếc, bộ phân thân này của ngươi là
vô số mồ hôi nước mắt của dân chúng, giờ lại bị hủy trong tay ta, há không phải
là phí của trời?”
Bộ phân thân này của quốc sư, vốn nên dùng để chống lại Cự linh phương bắc,
giờ lại bị hủy ở đây.
Đúng lúc này, Ngọ Môn kia cũng vỡ vụn, kiếm ý của Lý Trường Sinh đã đánh
nó thành bột mịn đầy trời.
Lý Trường Sinh đi vào bên trong, chỉ cảm thấy tầm nhìn trống trải.
Phía sau Ngọ Môn là một quảng trường cực rộng lớn, mặt đất được lát bằng
‘gạch vàng’ cỡ lớn, quý khí bức người.
Lúc này, trên quảng trường đã có vô số cấm quân mặc trọng giáp.
Số lượng của bọn họ lên đến ngàn hàng vạn, lít nha lít nhít, tất cả kết thành hai
tòa quân trận nghiêm chỉnh, còn có vô số cung nỏ chĩa thẳng về phía Lý Trường
Sinh.
Trước mỗi tòa quân trận là một đại tướng của cấm quân, bọn họ đều được bí
pháp Hoàng Đạo hỗ trợ, khí tức và khí huyết đều có thể sánh vai với võ tu nhất
phẩm.
Lý Trường Sinh thì lại không coi đám cấm quân này ra gì, ánh mắt của hắn nhìn
thẳng về phía một tòa cung điện ở phía bắc quảng trường.
Đó là Chính Hòa Môn, nơi đại thần triều đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2329059/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.