Đám người chung quanh nghe thấy Kiếm Tàng Phong nói vậy thì đều âm thầm
hoảng sợ.
Dù cái khe sâu này có kiếm ý của Bạch Đế tử, Kiếm Tàng Phong cũng có thể
vặn vẹo khoảng cách hai bên bờ xuống còn năm mươi trượng?
Lượng Thiên Kiếm của vị này rốt cuộc đã đến mức nào?
Vị này không sợ kiếm khí của Bạch Đế tử?
Kiếm Tàng Phong thì lại thu hồi mấy suy nghĩ lung tung kia, hắn thở dài một
thời, đồng thời tìm vui trong khổ: “Ta doán vị Thần Ngao Tán Nhân này quá
nửa là hết tiền. Lúc trước trực tiếp đào thải hai phần năm, bây giờ lại chơi trò
này, còn phải chờ qua bờ bên kia mới đưa phần thưởng.”
Sở Hi Thanh cũng có cùng quan điểm.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, nếu Thần Ngao Tán Nhân muốn ban thưởng,
vậy tất phải lấy ra pháp khí tam phẩm tứ phẩm thì mới có thể làm người ta thỏa
mãn.
Pháp khí tam phẩm tứ phẩm rất hi hữu, mỗi một món đều có giá trị to lớn.
Dù là những võ tu trên Địa Bảng kia, cũng không có vài món pháp khí tam
phẩm.
Nếu như Lý Trường Sinh không bắt chẹt của triều đình, Sở Hi Thanh cũng
không có hai cái áo giáp tam phẩm ở giai đoạn này.
Thần Ngao Tán Nhân rất giàu có, nhưng của cải của hắn cũng không phải gió
thổi đến.
Lúc này, Hồ Tâm Mị ở cách đó không xa lại liếc mắt nhìn qua: “Mấy vị, không
bằng chúng ta liên thủ một lần? Trong các ngươi có người học Lượng Thiên chi
pháp, Hồ mỗ thì nắm giữ một chút Già Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2418444/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.