Cái gọi mà minh, minh tàng vậy. (rõ ràng che giấu)
Tại thời đại thượng cổ, Thiên đế đời thứ sáu Thương Hoàng tạo chữ, hắn quan
sát thiên địa, lại kết hợp thiên đạo, lấy ba ngàn thiên quy làm trụ cột, sáng tạo ra
Phù Văn và Ngôn Linh chi pháp, trở thành Sáng Đạo Giả của hai thiên quy này.
Từ đó về sau, mỗi một loại thiên quy, mỗi một loại đại đại, đều có văn tự đại
biểu riêng.
Thương Hoàng sáng chế một chữ Minh này, để chỉ đoạn thời gian giữa hoàng
hôn và ban đêm, hoặc là lúc rạng sáng.
Màn trời che đậy bầu trời, thái dương còn chưa hoàn toàn bay lên, hoặc là chưa
hoàn toàn hạ xuống.
Thương Hoàng lại dùng chữ Minh này, đại biểu cho âm linh nằm ở giữa sống và
chết, bởi vậy còn sinh ra thiên quy đặc biệt.
Minh Hải U Đô cũng được xưng là Minh giới.
Khi hai người Sở Hi Thanh đi theo Tư Hoàng Tuyền và Tinh Vệ bước vào Minh
giới, liền cảm ứng được vô số lực lượng tử linh tụ tập lại, chúng đang ra sức
chèn ép và bài xích hắn ra khỏi Minh giới.
Long khí của Sở Hi Thanh là ý chí và tinh khí của vô số nhân tộc tạo thành, trên
một trình độ nào đó, nó đại biểu cho Sinh, tự nhiên sẽ bị bài xích khỏi nơi này.
Minh giới cũng có lực lượng tương tự với long khí Nhân đạo.
Minh Hải U Đô được đại đa số âm linh trên thế gian coi là nhà, là nơi bọn họ
náu thân, ngủ yên, cũng ký thác vô số ý niệm của âm linh.
Vì vậy theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2503855/chuong-2513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.