Cúp điện thoại xong, trên mặt Lương Chân Chân vẫn chưa hết đỏ, phi tươi đẹp chói mắt, cô kêu một tiếng, vùi mặt vào trong chăn, thật xấu hổ! Ngượngchết rồi !
Đều do tên khốn Đằng Cận Tư kia! Xú đàn ông! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Nếu không phải do anh nhất định lôi kéo mình làm một lần, cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy, ban ngày, ánh nắng tươi đẹp, vốn nên đi chơi!
Huhu. . . . . . Cô không muốn làm vận động ở trên giường.
Nhìn xung quanh căn phòng một vòng, không biết anh chạy đi đâu rồi, cũng không mang theo điện thoại di động, không thấy tăm hơi, ╭(╯╰)╮
Lúc cô đang giận dữ thì nắm cửa hạ xuống, cô sợ đến lập tức ngồi dậy ngồi dậy, ôm chăn muốn tìm chỗ trốn, không thể nào! Chẳng lẽ có ăn trộm, cũng biết chọn thời gian thật! Thừa dịp A Tư không có ở đây.
Cửa mở ra, một người đi tới, cô vội vã núp sau rèm cửa sổ, nghe động tĩnh của người kia, tiếng bước chân càng ngày càng gần, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
"Nai con?" Đằng Cận Tư kinh ngạc nhìn xung quanh căn phòng trống trải một vòng, trong lòng khó hiểu nai con chạy đi đâu?
Mở cửa phòng tắm, khẳng định cô không có ở đây, cô có thể đi đâu được?
"A Tư!" Đột nhiên, một người chui ra từ sau rèm cửa sổ, xông lại ôm lấy anh, không phải bà xã yêu dấu của anh thì là ai?
"Chơi trốn tìm với anh?" Trong lòng anh nghi ngờ, nhíu mày hỏi.
"Ai thèm chơi trốn tìm với anh! Người ta đang ngủ ngon giấc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-anh-chi-thuong-em/1749274/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.