Chính Tống Du cũng không hiểu vì sao mình lại thành thật với Dung Thời, có lẽ bởi hắn là bạn nối khố của Thỏ Thỏ.
Tuy nhiên quan hệ "bạn nối khố" này, cho đến nay vẫn chỉ là lời nói một phía từ Dung Thời.
Đỉnh đầu đột nhiên nằng nặng, tóc bị xoa rối tung.
"Sau này cậu tự nói với cậu ấy đi."
Buông lỏng bàn tay ra, Tống Du mới phát hiện tay mình hơi mỏi.
"Anh không có ý kiến gì sao?"
Khóe mắt liếc lên mái tóc bị mình xoa rối tung, Dung Thời thản nhiên: "Cậu học được cách tôn trọng lập trường của tôi từ bao giờ thế?"
Tống Du cười nhạt: "Chẳng phải anh nói chúng ta là "người một nhà" còn gì?"
Dung Thời: "..."
"Anh không có ý kiến là tốt nhất."
Tống Du đứng dậy, gỡ tấm chăn mỏng trên người rồi khoác lên vai hắn: "Tôi vẫn đang chờ anh lừa tôi lấy tấm chi phiếu trống mà."
Chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, mắt Dung Thời bỗng mở to, hắn định nói gì đó thì đỉnh đầu có thêm một bàn tay lộn xộn.
Giọng Tống Du lạnh lùng: "Lần sau còn làm rối tóc tôi nữa thử xem?"
Dung Thời: "..."
Nhìn cậu ngoan ngoãn chui vào lều với mái tóc bù xù, Dung Thời thu hồi tầm mắt, bẻ củi ném vào đống lửa, bỗng nhiên bật cười.
Tờ mờ sáng hôm sau.
Tất cả các đội thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.
Dãy núi này cực kỳ rộng lớn, nếu thuận lợi đi thẳng một mạch cũng phải mất tới hai ngày.
Năm người Tần Lạc đau lòng nói lời tạm biệt với chiếc xe bán tải đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-la-alpha-hang-dau-thi-phai-lam-sao-bay-gio/689297/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.