Mắt phượng lạnh lùng của Lệ Quân Ngự rét lạnh.Tiếp theo, anh quay đầu lại, mắt nhìn về phía người bên cạnh Lệ Quân Tỳ."Người lớn nói, không đến lượt trẻ nhỏ xen miệng vào." Ánh mắt lạnh như băng và giọng điệu lạnh bạc, làm bạn của Lệ Quân Tỳ sợ hãi.Nhưng mà, điều duy nhất đáng mừng chính là nói xong câu này, anh cậu liền quay đầu lại không hề nhìn cậu.Không hề truy cứu cậu chơi game suốt đêm!Ngay lúc Lệ Quân Tỳ đang âm thầm cảm thấy may mắn, nhẹ nhàng thở ra, mọt giọng nói khác lại truyền đến."Anh nói đúng vậy, em chơi game suốt đêm, không chỉ là mỗi tối hôm qua, mỗi đêm về sau, chỉ cần em thích, em nhất định sẽ chơi suốt đêm.
đây không phải vấn đề dạy mãi không sửa, đây là tự do của em."Giọng nói mềm mại vang lên giữa căn phòng trống trải.Bác Triệu đứng ở một bên để phục vụ ngây ngẩn cả người.Nhóm người hầu đều sợ đến mức cúi đầu, không thể tin được là có người lại dám ngỗ nghịch với đại thiếu gia.Ngay cả Lệ Quân Triệt, mắt có vẻ đang buồn ngủ cũng tỉnh ra vài phần, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.Chỉ có mỗi Lệ Quân Tỳ...!ngẩng đầu dại ra, nhìn chằm chằm Nguyễn Manh Manh.Như thế nào...!Như thế nào lại có thể trùng hợp như thế?Cậu chơi game suốt đêm qua, cô cũng chơi suốt đêm...!Tên cô là Nguyễn Manh Manh, ID của người chơi kia cũng có chữ Manh .Rất nhiều suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu Lệ Quân Tỳ.Nhưng ở đây, không ai để ý đến thay đổi trên mặt cậu.Bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Quân Ngự giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-dang-yeu-le-thieu-sung-tan-troi/1209401/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.