Ngoài cửa, tiếng động của Hạ Úc Huân kinh động đến Hạ Mạt Lâm trong nhà.
Hạ Mạt Lâm đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một màn trước mắt ngây ngẩn cả người, tựa hồ không thể tin được vào hai mắt của mình.
“Úc huân……”
Hạ Mạt Lâm mặt đầy kinh ngạc nhìn Hạ Úc Huân một trận chua xót: “Ba……”
“Vào đi!” Hạ Mạt Lâm hốc mắt ửng đỏ, lập tức dường như che dấu quay người đi vào trong nhà.
Ông không mắng cô, càng không đánh cô, chỉ là lẳng lặng, bất đắc dĩ, mỏi mệt nói một tiếng “Vào đi”.
Hạ Úc Huân đôi mắt chua xót, nước mắt không có dấu hiệu mà lăn xuống.
“A ô a ô……” Pudding tựa hồ cảm giác được sự đau thương của chủ nhân, ngẩng đầu liếm mặt cô.
Hạ Mạt Lâm ngồi ở phòng ngủ, bên cạnh là di ảnh Nhược Hân.
Hạ Úc Huân thực tự giác mà đi vào trong phòng, giảm bớt đoạn mở đầu vùng vẫy giãy giụa mỗi lần đều tán loạn khắp phòng, hơn nữa vô cùng ngoan ngoãn chủ động đi lấy dây mây, đưa tới trước mặt Hạ Mạt Lâm.
Sau đó, quỳ xuống, cúi đầu.
Hạ Mạt Lầm cầm dây mây, đôi tay run nhè nhẹ.
“Bang ——”
Thanh âm như dự kiến vang lên, lại không có đau đớn như dự kiến.
Hạ Úc Huân chậm rãi mở to mắt, thế nhưng kinh ngạc mà nhìn Hạ Mạt Lâm đang từng roi từng roi quất đánh ở trên người mình.
“Ba ——” Hạ Úc Huân kinh hoảng thất thố mà bay qua đoạt được dây mây trong tay ông, nói:“Ba! Người làm gì vậy?”
“Quỳ xuống!” Hạ Mạt Lâm gầm lên một tiếng.
Hạ Úc Huân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-hang-ti-am-ap-ket-hon-ngay-thu-7/2035540/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.