Lãnh Tư Thần mệt mỏi xoa xoa ấn đường, dưới ánh mắt một tầng âm ảnh dày đặc.
Anh biết làm sẽ khiến cô phản cảm, anh cũng không muốn, nhưng, tưởng tượng đến sáng hôm qua nhìn thấy một màn kia anh liền tâm hoảng ý loạn, tối hôm qua càng là một đêm ác mộng.
So với việc để cô xảy ra chuyện, anh chỉ có thể lựa chọn làm cô tức giận.
Lãnh Tư Thần đem khăn lông nhét vào tay cô, sau đó cúi đầu, nói: “Giúp anh lau tóc.”
Hạ Úc Huân đang cho pudding ăn khô bò, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh tự lau đi.”
Lãnh Tư Thần tức khắc lộ ra vẻ ủy khuất, đáp: “Em ngay cả pudding đều có thể giúp nó lau lông, lại giúp anh lau tóc cũng không chịu?”
Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Anh xác định muốn cùng một con chó so đo sao?”
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, đáp: “Xác thật không nên cùng so với nó, anh chỗ nào so được với nó, hiện tại anh không phải ngay cả một con chó đều không bằng sao? Em giúp nó gãi ngứa, giúp nó thay quần áo, đút cho nó ăn, giúp nó tắm rửa, sấy lông cho nó, còn ôm nó ngủ! Anh có điểm nào so được?”
Hạ Úc Huân thấy anh càng nói càng kỳ cục, cư nhiên thật đúng là so đo với một con chó, vô ngữ mà xoa xoa cái trán.
Trong lòng ngực pudding nhận thấy được địch ý của nam chủ nhân đối với mình, sợ hãi “A ô” một tiếng, rất thức thời mà ngậm khô bò trốn về địa bàn của mình.
Lãnh Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-hang-ti-am-ap-ket-hon-ngay-thu-7/2035650/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.