——
Cô kéo cổ áo lên, cúi đầu ngửi, đúng là mùi hương gỗ trầm giống như trên người Hàn Đình, giống như mùi rừng mùa thu.
Đang ngửi, nghe thấy một giọng trầm thấp: “Em là chó à?”
Cô ngẩng đầu lên, thấy Hàn Đình bước ra, mặc chiếc áo choàng tắm rộng, tóc đen ướt sũng.
Cô chưa bao giờ thấy anh trong tình trạng này, quá đỗi gần gũi.
Kỷ Tinh nói: “Em ngửi thử, lỡ đâu áo này lâu không giặt rồi.”
Lúc căng thẳng hoặc sợ hãi, miệng lưỡi của cô lại trở nên sắc bén.
Hàn Đình thầm cười, lười tranh luận, cúi người tìm điều khiển.
Phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài, nhưng Kỷ Tinh vẫn nhìn rõ, hỏi: “Anh cười gì?”
Hàn Đình không trả lời, tìm thấy điều khiển, bấm vài nút, tiếng “tít tít” vang lên.
Kỷ Tinh cảnh giác: “Tiếng gì vậy?”
Hàn Đình: “Điều hòa.”
Kỷ Tinh càng cảnh giác: “Anh bật điều hòa làm gì?”
Hàn Đình buông tay xuống, quay đầu nhìn cô: “Đêm lạnh, anh lo em bị lạnh.”
“…”
Kỷ Tinh không nói gì, ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ như củ cải nhỏ cứng đầu.
Hàn Đình đặt điều khiển điều hòa xuống, định chạm vào tường, Kỷ Tinh nói: “Đừng bật đèn.”
Anh dừng lại, cũng không khăng khăng.
Kỷ Tinh quay đầu nhìn phía sau, nói nhỏ: “Làm sao để kéo rèm này?”
Hàn Đình nói: “Rèm này rất dày, kéo lại rồi người khác không thể nhìn thấy.”
Kỷ Tinh nói: “Nhưng bên ngoài toàn là văn phòng, có khi ai đó đang làm thêm…”
Hàn Đình nheo mắt: “Trong này tối đen như mực, ngoài kia làm sao nhìn thấy?
Bây giờ lại giả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-kinh-nao-dep-bang-em/2728545/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.