Ba mươi giây sau đại não mới kịp xử lý, Đổng Thạc mới giật mình nhận ra hàm nghĩa chân chính trong câu nói kia của Lư Linh Vận, anh trợn tròn mắt, há hốc miệng, lại phát hiện sau khi nói xong câu đó thì Lư Linh Vận không nhìn anh nữa mà nhìn chằm chằm nhà hàng sau lưng anh. Theo ánh mắt của Lư Linh Vận, anh thấy một người đàn ông trung niên vừa bước vào, hình như anh nghe Lư Linh Vận thì thầm một tiếng: “Sếp?”
“Hả?” Theo bản năng, Đổng Thạc hỏi.
Lư Linh Vận lắc đầu thu hồi ánh mắt: “Lúc nãy đùa thôi.” Cô nặn ra một nụ cười qua loa lấy lệ: “Cảnh sát Đổng có thời gian đi bộ chút không? Phong cảnh bên kia bờ sông khá đẹp đấy.” Cô chỉ bên kia đường.
Đổng Thạc không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, chỉ là anh không nhìn thấy cây kim bấm nhỏ mà Lư Linh Vận nhét vào túi.
Hai người một trái một phải không xa không gần chậm chạp đi đến bờ sông, gió thu se lạnh thổi qua khiến hai người hơi lạnh, không hẹn mà cùng kéo cao cổ áo, lại không hẹn mà cùng quay sang nhìn đối phương.
“Cô nói trước đi.”
“Anh nói trước đi.”
Cả hai đồng thanh.
Cuối cùng, là Lư Linh Vận mở lời trước: “Anh phát hiện từ khi nào?” Cô dùng tay trái chỉ vào đầu mình: “Cái này, mù chuyển động.”
“Nếu phải nói, chắc là từ lần tham gia đại hội thể thao tỉnh.” Đổng Thạc trả lời.
“Cho nên anh cố ý ném kẹo cho tôi?”
Đổng Thạc gật đầu ngầm thừa nhận, sau đó nói tiếp: “Thật ra, trước kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-menh-tu-thoi-tuyet-dan/2705081/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.