Mưa rơi lớn dần rơi lên mái nhà tạo ra tiếng vang lớn, Bạch Tín Vũ ôm An Ninh ra khỏi quán bar, bên ngoài đen kịt mọi thứ trong mưa đều trở nên mờ ảo, đèn xe taxi cũng thành một màu da cam mông lung.
Sau khi xe ngừng lại, Bạch Tín Vũ đặt An Ninh lên ghế sau rồi mới ngồi vào xe. Anh đi vội không mang theo dù, cho nên toàn thân ướt đẫm, thậm chí còn làm An Ninh ướt theo.
"Làm ơn giảm máy lạnh nhỏ chút, vợ tôi đang ngủ." Bạch Tín Vũ ôm An Ninh vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
Tài xế xe taxi nhìn anh qua kiếng chiếu hậu, vui vẻ nói: "Chàng trai, cậu thật thương vợ."
Bạch Tín Vũ cười mà không nói, chỉ là cánh tay dùng thêm lực để cô càng dựa vào mình gần hơn. An Ninh dựa vào người anh, phần lớn tóc đều không chỉ có đuôi tóc hơi ướt, rủ xuống quần dài màu đen của anh.
Uống quá nhiều rượu khiến mặt ửng hồng, mặt thì chôn vào ngực anh, ngoài xe sấm sét vang dội còn cô thì ngủ say sưa.
Bạch Tín Vũ khẽ vuốt gò má trắng nõn của cô, vén những sợi tóc lõa xõa ra sau tai cô, cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt ngủ say của cô. Động tác trên tay cứng đờ, tầm mắt không thể dời đi...
An Ninh mặc chiếc đầm màu trắng, cổ áo có ba cái nút áo, vốn là không có gì, nhưng vì rồi ôm ôm còn cọ cọ, mấy nút áo bị bung ra, lộ ra bộ phận không nên lộ, có thể thấy khe ngực như ẩn như hiện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-bach-da-lau-khong-gap/57450/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.