Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng An Ninh vô cùng phức tạp. Đi hay không? Đây là vấn đề khó khăn.
Nếu như đi cô có thể sẽ y như đứa ngốc, dù sao cô cũng không hề biết gì về âm nhạc. Nhưng nếu không đi... bên tai vẫn vang lên giọng nói thản nhiên, anh nói, em có thể không đến, nhưng anh sẽ luôn đợi em.
Bác sĩ Bạch giúp cô rất nhiều? Khi cô suy sụt anh là động lực an ủi cô, khi cô cần cho cô một cái ôm ấm áp.
Hiện tại anh chỉ yêu cầu cô làm bạn đi xem buổi hòa nhạc chung với anh mà thôi, cô không thể keo kiệt đến nỗi chút thời gian cũng không cho anh.
An Ninh nghĩ kỹ sau đó quyết định... đi, coi như là chuyện cá nhân của anh cô cung phải đi.
Về đến nhà mẹ nhiệt tình đón cô đi vào, ân cần hỏi: "Ninh Ninh, bên ngoài nóng lắm sao? Mặt của con đỏ hết rồi."
An Ninh sờ lên mặt của mình theo bản năng.
Lúc ăn cơm cùng mẹ An Ninh kể cho bà nghe những chuyện ở bệnh viện, từ chuyện học được gì, rút ra được kinh nghiệm gì, tâm trạng vui vẻ và đau lòng, duy chỉ có chuyện về bác sĩ Bạch là cô bỏ qua.
Mẹ nghe đến cái chết của Đỗ Phi Dương, chịu hết nổi buông đũa xuống, thở dài nói: "Đứa nhỏ tốt như vậy thật đáng tiếc. Ninh Ninh, con phải biết con có ngày hôm nay là một chuyện quý báu như nào, vĩnh viễn đừng quên cảm ơn."
An Ninh khẽ gật đầu, "Con biết,"
"Vậy con cùng bác sĩ Bạch..." Bà không muốn An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-bach-da-lau-khong-gap/57451/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.