"Chỗ cần cắt rất nhỏ, dùng thuốc tê sẽ ảnh hưởng đến sự co rút và hồi phục của cơ."
Cốc Trạch nằm trên giường một lúc lâu mới mặc quần vào, lòng tự hỏi liệu hắn và Bách Thời Ngôn có còn hy vọng quay lại không. Đối phương tuyệt tình như vậy, chắc là hết yêu rồi. Hắn thở dài, cảm thấy người đàn ông nhẫn tâm này không có cũng chẳng sao.
Bách Thời Ngôn cầm sổ ghi chép, vừa đi về phía cửa vừa nói: "Ở lại văn phòng, đừng đi lung tung. Tôi đi khám mấy bệnh nhân, lát về sẽ kiểm tra tình hình vết thương của cậu."
Bách Thời Ngôn rời đi, Cốc Trạch một mình trong phòng làm việc vừa đau vừa buồn bã. Hắn cảm thấy con đường chinh phục Bách Thời Ngôn của mình ngày càng xa vời.
Trước đây, khi Bách Thời Ngôn theo đuổi hắn thì có như vậy không? Không hề.
Hồi mới tốt nghiệp cấp ba, Bách Thời Ngôn theo đuổi hắn rất ân cần, luôn đưa đón hắn đi làm. Dù không có nụ cười lấy lòng, nhưng ít nhất thái độ rất ôn hòa, sẽ mời hắn ăn uống, cũng sẽ dẫn hắn đi chơi. Giờ thì hay rồi, tính khí ngày càng lạnh lùng.
Có lẽ... là do cái hoa cúc của hắn hôm qua thì phải. Hắn chợt nhớ đến một câu thơ: " Hồng nhan chưa già mà ân tình đã đoạn”. Dù không hoàn toàn phù hợp với tình huống của hắn bây giờ... nhưng cũng có thể tương tự một chút.
Gần 12 giờ trưa, Bách Thời Ngôn khám bệnh xong trở về. Anh đặt sổ ghi chép xuống và nói với Cốc Trạch: "c** q**n ra."
Cốc Trạch ủ rũ nằm trên giường, từ chối hợp tác.
Bách Thời Ngôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-ban-trai-cu-den-kiem-tra-phong/2920602/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.