Rồi cậu ấy đổi chủ đề, nói đến em gái mình.
Hỏi tôi có phát hiện dạo này em gái nhà cậu ấy có gì là lạ không, như thể đang thích ai đó.
Tự dưng tôi thấy chột dạ.
Cậu ấy khoác vai tôi, cười đùa: “Không phải em gái tôi phải lòng cậu rồi đấy chứ? Dạo này cứ hỏi chuyện cậu mãi. Nó mê tiền mà còn chịu chi lì xì cho tôi chỉ để moi thông tin.”
“Dù gì thì cậu cũng nên cẩn thận. Tính ra lúc bọn mình học đại học, nó vẫn còn là học sinh tiểu học.”
Lời Giang Thuật Chi nói khiến tôi chợt tỉnh.
Cô ấy... còn chưa đến hai mươi tuổi.
Cô ấy nên tìm một chàng trai tốt cùng tuổi để yêu đương.
Ở bên tôi thì tính là gì chứ?
Tôi đúng là súc sinh, thế mà lại có suy nghĩ khác với cô ấy.
Tôi cười chua chát, như để tự khiến mình từ bỏ, tôi nói tôi sẽ không động vào em gái cậu ấy.
Tôi cảm thấy lòng mình hơi chua xót, tôi không muốn lừa dối bản thân.
Nhưng cô ấy là em gái của Khương Thuật Chi mà!
Tôi cũng coi như, nhìn cô ấy lớn lên.
Ngày đó, cô ấy mắt đỏ hoe hỏi tôi, có phải một chút cũng không thích cô ấy không.
Tôi đã nói dối.
Cô ấy cắn tôi, rồi bỏ lại một câu, cô ấy không thèm thích tôi nữa.
Thật ra... cô ấy cắn không đau chút nào.
Điều khiến tôi đau, là lời cô ấy nói.
Là nghe thấy cô ấy nói, cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-can-zhihu/2736759/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.