Kỷ Già im lặng nhìn Diêm Mặc, động tác của cô rất thuần thục, không giống như lời Tào Viện nói, một bác sĩ hợp đồng thâm niên thấp mới vào bệnh viện, mà giống một vị bác sĩ lão luyện đã thực hiện hàng nghìn ca phẫu thuật trên bàn mổ.
Quý Trạch sững sờ, bác sĩ gây mê và y tá phía sau anh càng thêm kinh ngạc.
Kỷ Già đột nhiên nhận ra, cho dù để một mình Diêm Mặc thành lập đội phẫu thuật, ca phẫu thuật bắc cầu phức tạp của Kỷ Thù cũng rất có khả năng thành công.
Anh ta nhắm mắt lại, ngón tay khẽ ngoắc, nhẹ giọng nói với bác sĩ gây mê: “Gây mê cho tôi thật tốt.”
*
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, trời đã tờ mờ sáng. Diêm Mặc cả đêm không chợp mắt, giờ đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Hệ thống điều hòa trung tâm của bệnh viện treo lơ lửng trên đầu cô, hơi lạnh phả ra từ cánh quạt, lướt qua làn da cô. Cô cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào trong xương cốt.
“Về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy Quý Trạch đang đứng trước mặt cô, mặc chiếc áo blouse trắng, vạt áo nhẹ nhàng lay động.
Cô xoa xoa thái dương, giơ một cánh tay về phía anh, khóe miệng nở nụ cười. Quý Trạch kéo cô đứng dậy, thuận thế kéo cô vào lòng.
“Lạnh không?” Anh hỏi.
“Lạnh.”
Quý Trạch liền mở rộng áo blouse trắng, ôm trọn Diêm Mặc nhỏ bé vào lòng. Máu của cô, từng chút một trở nên ấm áp.
Cô rúc vào trong lòng Quý Trạch hít một hơi, hương vị ngọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687142/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.