Mưa. Cơn mưa lớn như trút nước rơi lộp bộp xuống mặt đất, màn đêm u ám, bóng người thưa thớt.
Mặc dù khoác áo khoác chống thấm, toàn thân Diêm Mặc vẫn ướt sũng. Lồ ng ngực mềm mại phập phồng lên xuống, áp sát Quý Trạch, vẫn không ngừng mê mải hút lấy.
Vị ngọt của dương khí, thật sự khiến người ta nghiện.
Cô như vậy, ngọn lửa bị đè nén trong lòng Quý Trạch càng bùng lên mãnh liệt hơn. Anh mở cửa xe bằng tay còn lại, đưa Diêm Mặc vào trong xe. Hạ thấp ghế ngồi, anh giữ lấy gáy cô, dịu dàng hôn lên môi cô. Lưỡi quấn quýt, như đang múa lượn, khuấy động mọi giác quan.
Quý Trạch rất thông minh, vì vậy kỹ năng hôn của anh tự nhiên vô cùng xuất sắc. Diêm Mặc mê man nhắm mắt, bàn tay bất giác luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi của anh. Những đường cơ bắp săn chắc hiện rõ trước mặt cô, khiến Quý Trạch khẽ run rẩy, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
Cho đến khi đầu ngón tay của anh lướt vào bên trong lớp áo của Diêm Mặc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua từng tấc da thịt mềm mại của cô, cuối cùng dừng lại, áp lên nơi m3m mại trước ngực cô.
Đồng tử Diêm Mặc từ từ giãn ra, gió lạnh luồn vào da thịt, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại được một chút. Cô ngẩng lên, thấy ấn đường của Quý Trạch đã xuất hiện vài vệt khí đen.
Hút quá lâu, hút quá nhiều rồi.
Cô nghiêng đầu, vùng vẫy trong lòng Quý Trạch.
“Quý Trạch,” Diêm Mặc lẩm bẩm gọi, đôi mắt đẫm nước nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687151/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.