Quý Trạch mở cửa xe cho Bách Mộ, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy Diêm Mặc đứng bên lề đường vẫy tay với mình.
“Bác sĩ Quý, tiện đường thì đi cùng nhé?”
Bách Mộ nhìn Diêm Mặc, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cúi người ngồi vào ghế phụ lái.
Quý Trạch không từ chối, bình thản lên xe.
Diêm Mặc mở cửa ghế sau, đẩy Tiểu Thự vào trong, sau đó ngồi kế bên cô.
Suốt chặng đường, trong xe im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng nhạc nền phát ra từ loa, là một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, yên ả, giống như tính cách của Quý Trạch.
“Bác sĩ Quý cũng thích nghe Debussy sao?” Bách Mộ hỏi, ánh mắt lấp lánh sự mong đợi.
“Ừ.” Quý Trạch trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Bản Clair de Lune của ông ấy thật sự rất tuyệt…” Bách Mộ bắt đầu nói về âm nhạc, ánh mắt nóng rực nhìn Quý Trạch, như thể hy vọng tìm thấy điểm chung. Diêm Mặc liếc nhìn hai người, tay nhấn nút hạ kính cửa xe. Cửa kính xe từ từ mở ra, cô chống tay lên cửa xe, đầu hơi nghiêng ra ngoài, đón lấy làn gió đêm thổi tới. Áo khoác của cô khẽ mở, vài lọn tóc rơi xuống, nhẹ nhàng đậu trên bờ ngực. Chẳng mấy chốc, một nhóm thanh niên trẻ đang đi bộ bên đường nhìn thấy Diêm Mặc. Một người trong số họ huýt sáo vang lên, vừa đi vừa buông những lời trêu ghẹo tùy tiện, ánh mắt không mấy đứng đắn lướt qua cô. Diêm Mặc nghe những lời đó, chỉ cười nhạt, không buồn để ý. Nhưng khi cô quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687160/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.