Ùng ục Ùng ục...
Cơm trong nồi phát ra âm thanh cực hấp dẫn.
Tần Lạc ân cần chạy tới mở nắp nồi cười nói: "Gạo sư phụ nấu cơm ngon quá".
Quả thật khi mở nắp nồi ra, một mùi thơm của gạo tinh khiết xông thắng vào mũi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái sau đó bất giác nuốt nước miếng ừng ực.
Ngay cả Hoàng Đế là một người cực kỳ khó tính với ẩm thực cũng không thể không công nhận: món cơm này thực sự thơm.
Cuối cùng Hỏa Phu cũng đứng dậy, ông thu nhặt chén, đũa bằng trúc rơi trên mặt đất, đặt vào chậu nước rửa và hỏi: "Đủ chưa, ta muốn ăn cơm".
Tần Lạc quay người nhìn Hoàng Đế, ý tứ rằng: ông xem, đánh ông cũng đánh rồi, cũng bị người ta đánh rồi. Chuyện này nên chấm dứt. Người ta ngồi ông đứng. Người ta ngồi, ông chạy. Kết quả người ta ngồi, ông mỗi lần đánh là một lần bay ra ngoài. Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao?
Lần này có phải là tôn trọng không?
Đáng tiếc Hoàng Đế không hiểu ý tứ của Tần Lạc.
Hay nói chính xác ông ta không muốn hiểu ý Tần Lạc.
"Tôi biết ông chính là người tôi muốn tìm". Mái tóc đỏ của Hoàng Đế dựng ngược giống như một cây đuốc đang bùng cháy, ý chí chiến đấu mãnh liệt hiện lên trong ánh mắt. "Bây giờ, chúng ta hãy chính thức đánh một trận".
Nói xong Hoàng Đế đi về phía Hỏa Phu.
Khi tới gần, một quyền mạnh mẽ ầm ầm đánh ra.
Ầm
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên bên tai giống như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-thien-tai/677849/chuong-1519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.