Sau khi Chu Di mua đồ ở cửa hàng tiện lợi xong, cô quay lại sảnh đợi thì Đàm Yến Tây cũng vừa nhận phòng xong.
Thực ra cô đã cố tình đi chậm lại, nhưng hiển nhiên không cần đánh giá về hiệu suất làm việc cao, vô cùng chu đáo và cẩn thận của người Nhật Bản.
Vì thế họ chỉ có thể cùng đứng chung trong một thang máy đi lên lầu.
Chu Di hơi hướng ánh mắt nhìn xuống thì đụng phải tầm mắt của Đàm Yến Tây phản chiếu trên bốn bức tường kính trong thang máy, thẳng thừng hỏi anh: "Trợ lý của anh không tới à?"
"Chiều mai anh sẽ về, không cần cô ấy đi cùng."
Chu Di im lặng một lúc, anh chỉ thiếu điều chưa nói rằng: Anh đến đây là vì em.
Phòng khách sạn ở cùng một tầng, sau khi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang trải thảm màu xám đậm, Đàm Yến Tây lấy thẻ phòng ra đối chiếu với từng phòng rồi dừng lại.
Hai người ở cách nhau bảy, tám phòng.
Chu Di còn đứng ở phía trước.
Đàm Yến Tây mở cửa ra nói: "Chờ một chút, em tới phòng của anh lấy quà sinh nhật."
"Bây giờ không lấy được à?"
Đàm Yến Tây do dự một lúc, có vẻ như đang cân nhắc, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Lát nữa em quay lại đây đi.
Anh phải thu dọn hành lý mới tìm thấy được quà của em để ở chỗ nào." Lời nói mang theo chút ý cười.
Chu Di nói: "Cũng được.
Khi nào em qua đây được?"
"...!Tầm mười phút."
Quay trở lại phòng mình, Chu Di gõ cửa.
Ở bên trong Tống Mãn đáp "Tới đây"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-thanh-co-tuyet/1927117/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.