Tất cả hợp lại tạo ra đao kỹ thông linh. Hồi trước.
Sở Ninh muốn vào quá trình này phải nhờ vào linh tính huy hoàng của Hạn Lôi đao.
Mà bây giờ. Hắn thử bỏ qua lợi ích của Linh binh, thông linh chấp phàm vật.
Sở Năm nhắm mắt, đáy lòng ngổn ngang. Tiếng chém giết giữa Bách Tuế quân và Đại Càn quân biến mất, mọi thứ trở nên yên tĩnh!
“Bắc Vương!"
“Ta là Hùng chủ giữ biên cương của Đại Càn Vũ triều, đến để chân thành đàm phán về Siêu Phàm bí quyết của ngươi. Vì sao ngươi phải ra tay chém giết như: thết”
Không biết qua bao lâu, có một tiếng thét lên.
Một người trung niên cầm thương, mắt hổ bay từ không trung đến. Ông ta nhìn xác của chàng trai xuất trần lập tức nổi giận quát.
Đại Càn Vũ triều là đại hoàng triều đứng đầu trong tứ đại hoàng triệu ở Thanh Châu đại quốc. Hùng chủ đứng giữ biên cương đều là Động cấp, không kẻ nào yếu hơn.
“Ông chắc chắn hắn ta đến thật lòng muốn đàm phán với ta?”, Sở Ninh không thèm mở mắt, gương mặt cũng rất bình tĩnh.
Thanh Châu đang rơi vào chiến loạn, nên giữa các đại quốc đều ở trong nóng súng khói thuốc.
Mà điều hiển nhiên, chỉ có thực lực mạnh mới là kẻ có quyền nói.
Chàng trai xuất trần kia tập kết cường binh đến đây chặn đường, dáng vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt. Thế là thật lòng dữ chưa?
“Ngươi!” Người trung niên mắt hổ kia cứng họng. Không đợi ông ta nói tiếp, Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147039/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.