“Khi thành lập Liên minh Tân Tú, võ chủ bệ hạ của Bạch Lộc từng tuyên bố rằng, hễ là linh thổ đại quốc thì đều có thể gia nhập Liên minh Tân Tú”.
Hạ Giang dăn lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng hỏi: “Vì sao Đại Hạ Vũ Triều không thể gia nhập?”
“Linh thổ đại quốc?”
Nam tử nhếch môi nở nụ cười cay nghiệt: “Đại Hạ của ngươi không có lấy một vị Động mà cũng dám nói chuyện minh ước với chúng ta?”
“Ngươi!”, Hạ Giang vừa giận vừa chua xót.
Tuy lời của đối phương thật cay nghiệt, nhưng đó lại là sự thật!
Nước yếu muốn thiết lập ngoại giao...
Suốt khoảng thời gian qua, không biết ông ta đã phải đứng ngoài cửa bao nhiêu lần.
“Vũ chủ, đi thôi”, Mộc Trạch lộ vẻ bi phẫn.
Muốn trách chỉ có thể trách Đại Hạ bọn họ chưa đủ mạnh, ba vị Đan Sư của bọn họ muốn vào đó để trao đổi kinh nghiệm mà cũng không được.
“Kỳ Lân Tử, là do ta vô dụng..."
Hạ Giang lộ vẻ cay đẳng.
Chặng đường phục hưng Sở tộc vẫn còn rất dài.
Ông ta đại biểu cho tộc Hạ Thị, phụ tá Kỳ Lân Tử của Sở tộc, thúc đẩy Đại Hạ quật khởi, để tương lai Kỳ Lân Tử có thể lãnh đạo binh lính.
Tại Hội nghị Tân Tú đỉnh cao có không ít Đan Sư, Linh Trận Sư, Linh Khí Sư xuất hiện, đương nhiên là cơ hội cầu hiền nhược khát.
'Thế nhưng...
Ông ta không thể tiến vào Tân Tú Lĩnh được.
“Ngươi chính là cấp dưới của vị tân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147091/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.