“Phó Vệ gia gia chết rồi!” Sở Dao ôm Sở Ninh òa khóc. Sở Ninh từng mời Phó Vệ tới Bắc Vương phủ.
Đối với một lão binh như vậy, cả Sở phủ từ trên xuống dưới đều rất kính trọng.
Sở Dao vốn tính chất phác nên coi Phó Vệ như trưởng bối trong nhà.
Vậy mà giờ bọn họ đã âm dương chia lìa.
“Gì cơl”
Thân hình Sở Ninh loạng choạng.
Cảnh tượng ngày hắn được phong làm Bắc Vương, cởi áo giáp trở về, gặp Phó Vệ lần đầu ở Thái Nguyệt tửu lâu vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn bảo Tân Hoa Ngữ điều dưỡng thân thể cho Phó Vệ là muốn đối phương được an hưởng tuổi già.
Với tình hình sức khỏe của Phó Vệ, lão ta hoàn toàn có thể sống thêm chục năm nữa, hơn nữa Vũ Triều quốc chiến vẫn còn chưa nổ ra.
Tại sao hắn lại đột ngột nhận được tin dữ này?
“Ca, gần đây Đại Hạ Vũ Triều rất hỗn loạn, có rất nhiều người chỉ trích ca”.
“Phó Vệ gia gia và một nhóm chiến hữu cũ cố gắng bảo vệ danh dự của ca nên rủ nhau tới Bắc Cảnh”.
Thân thể Sở Dao run run: “Nhưng lại bị Đại Phong Võ Chủ đi tắt ngang qua đất Đại Hạ chặt mất thủ cấp”.
Đại Hạ sắp sụp đổ rồi.
Sở Dao vừa đau lòng vì sự ra đi của Phó Vệ, vừa lo lắng cho tình cảnh của huynh trưởng.
“Một đám lão binh rủ nhau tới Bắc Cảnh!”, Sở Ninh thở dồn dập, trái tim bỗng đau thắt.
Hăn bế quan tại Bắc Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147188/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.