“Ta đã từng nói rằng giá trị của Bắc Vương quân là bảo vệ Bắc Cảnh của Đại Hạ”.
“Huống hồ một tên Minh Vương còn chưa lọt vào mắt ta được”, Sở Ninh cắt ngang lời Nhân Đồ, từng chữ của hắn đầy sự kiên định.
“Ca...", mặt Sở Dao trảng bệch.
Trong lòng cô ấy, tuy răng ca ca rất lợi hại, nhưng phong vương mới non nửa năm.
“Nha đầu, yên tâm đi”.
“Minh Vương ra tay cũng không chắc thắng ca ngươi đâu”, khuôn mặt tinh xảo của Tân Hoa Ngữ nở một nụ cười.
Sáu năm qua ở Bắc Cảnh.
Tốc độ trưởng thành của Sở Ninh tăng theo cấp số nhân.
Nay hắn đã Siêu Phàm trung tuyệt, sao sợ Minh Vương.
Lúc này.
Một trăm năm mươi hai quận phía bắc Đại Hạ như có cơn lốc quét qua, đám quận trưởng và thành thủ đều thấp thỏm lo lắng.
Tiểu Minh Vương đã chết, bọn có có linh cảm là vậy.
Nhưng chưa từng nghĩ chuyện lại đến nhanh như thế.
Năm mươi vạn Minh Vương quân tập hợp như mây đen dày đặc, sắp sửa tấn công vào đất phong của Bắc Vương.
Thanh Sơn thành giờ đang rất loạn.
Một con Thanh Linh Ưng từ Bắc Vương phủ bay lên, biến mất nơi chân trời.
Thanh Linh Ưng là vua của bầu trời, tốc độ bay rất nhanh, chỉ mới mấy canh giờ đã bay ngang qua biết bao nhiêu quận.
“Cô Vụ sơn mạch!”
Sở Ninh đứng trên lưng Thanh Linh Ưng, nhìn về dãy núi dài triền miên đằng trước.
Nó khác với Liệt Dương Tông.
Phong cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147273/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.