- Được!
Tô Thanh Điệp hoan hô một tiếng, nhẹ nhàng bay xuống đến bên người Tô Như, dùng sức đập bả vai nàng:
- Giết hay lắm!
Thân thể của Tô Như mềm nhũn, ngã xuống.
Tô Thanh Điệp vội vã đỡ lấy nàng, cười nói:
- Lần đầu giết người đúng không?
Mặt của Tô Như Ngọc trở nên trắng bệch, nhíu mày nói:
- Rốt cục đã làm thịt được hắn!
Sở Ly bay tới bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ một cái vào sau lưng nàng rồi cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn dằn vặt một phen rồi mới lại giết hắn.
Một đạo khí tức ấm áp truyền vào trong thân thể nàng, giảm bớt cảm giác suy yếu.
- Ta không muốn dằn vặt hắn, chết sớm thì quy thiên sớm!
Tô Như oán hận trừng mắt nhìn thi thể của Phùng Thiếu Hoa một chút, trong lòng cảm thấy khoan khoái vô cùng. Giống như có một tầng ràng buộc vô hình đã bị đánh vỡ, nàng đã triệt để tự do.
Sở Ly nói:
- Cắt đầu hắn, trở lại tế điện cho chư vị đồng môn Tuyết Nguyệt hiên đi!
- Phải cắt đầu sao?
Sắc mặt của Tô Như hơi thay đổi.
Nàng biết Sở Ly có thói quen này, giết người xong sẽ cắt đi thủ cấp.
Hiện giờ nàng dám giết người, nhưng cắt đầu và giết người là hai chuyện khác nhau, nàng vẫn không làm được.
Sở Ly liếc mắt nhìn Tô Thanh Điệp, Tô Thanh Điệp vội vã xua tay.
Sở Ly cười nói:
- Đành để ta tới vậy.
Trường đao bên hông hắn sáng ngời, một đạo đao quang trắng như tuyết xuất hiện. Đầu của Phùng Thiếu Hoa đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bao-tong-quan/980839/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.