Bùi Tu Vân chỉ vừa khỏi bệnh, ngồi hóng gió được một lát đã cảm thấy hơi mệt mỏi.
Sau khi đỡ chàng về giường nghỉ ngơi, Tống Tích liền cáo biệt rồi về nhà.
Đi được vài bước, nàng thấy một thiếu niên đang ngồi xổm trên tảng đá cạnh bờ sông, một tay cầm chiếc ô giấy dầu vàng nhạt, nom cực chói mắt giữa làn sương.
Tay còn lại của cậu cầm cái cần câu gỗ, phần đỉnh trụi lủi có thắt một nút dây, ngồi trên nền gạch xanh đặng câu cá.
“Ê, muội vừa đi tìm tiên sinh phải không?” Ô của Triệu Minh Đức ngả về phía sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Tống Tích khó hiểu, “Liên quan gì đến huynh? Mà huynh đang làm gì đấy?”
Triệu Minh Đức nhảy khỏi băng đá, đi tới trước mặt nàng.
Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, dáng vẻ tựa như thanh trúc vươn cao sau cơn mưa, hao gầy mà đơn bạc.
Cậu đã cao hơn nàng tận nửa cái đầu.
“Khương Thái công câu cá, chờ người nguyện cắn câu.”
“Huynh bị ngáo à?” Tống Tích nguýt cậu một cái.
Triệu Minh Đức vội giơ tay ngăn nàng lại, “Muội nói xem, có phải thành tích của muội tốt là do tiên sinh thiên vị muội không hả?”
Tống Tích lụi khuỷu tay vào bụng cậu, “Cứ thành tích tốt là thiên vị à? Ta thấy đầu óc của huynh bị than nhuộm đen mất rồi!”
Triệu Minh Đức ‘ứ hự’ một tiếng, vội che bụng mình lại, sắc mặt đưa đám nói: “Con sai rồi.
Bà nội Tống ơi, tha cho con đi.”
Bấy giờ, Tống Tích mới cười thành tiếng, “Thế mới được chứ.
Huynh tìm ta có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bich-vi-ha/1889460/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.