Rối thi và đạo sĩ đứng cách nhau ba trượng, mỗi bên đều có toan tính riêng.
Người khiển rối niệm chú, vẽ một đạo bùa rồi truyền chân khí vào con rối trên bàn, những ngọn nến xung quanh con rối bùng cháy dữ dội.
Bên ngoài trận chiến, cương thi hạ đao xuống và từ từ bước tới thu hẹp khoảng cách với đối thủ.
Đao sĩ cầm chắc mộc kiếm, theo dõi từng bước chân của cương thi mà phán đoán hành động tiếp theo đồng thời tung một đạo bùa về phía nó.
" Vút..." Đạo bùa bay tới, cương thi khẽ lắc đầu né tránh nhẹ nhàng khiến đạo bùa bay ra sau rớt xuống.
Lâm Chấn Anh khẽ nhếch mép, đúng là không dễ đánh trúng giống như đánh cương thi cấp thấp.
Cương thi thu hẹp khoảng cách còn một trượng, nó bất ngờ đá mạnh xuống đất một cái "bộp" , bụi bay tung tóe về phía đối thủ.
Đạo sĩ giật mộc kiếm lên cao, lập tức lướt qua một bên tránh né.
Từ trong đám bụi, cương thi lao vút ra vung đao chém tới.
Cương thi chỉ là xác chết, nghĩa là đôi mắt của nó cũng là đôi mắt chết.
Nó cảm nhận mọi vật xung quanh không phải bằng mắt mà bằng cảm quan sinh mệnh, vậy nên bụi bay tung tóe chỉ có cản tầm nhìn của người sống chứ không ảnh hưởng đến nó.
Đạo sĩ hiểu điều này, ông lui về và đã chuẩn bị ứng phó." Đoàng ..đoàng ...đoàng..đoàng..
đoàng .." đạo sĩ tung một lúc năm đạo bùa vào cương thi nổ to như pháo.
Lúc đối thủ dễ bị trúng đòn nhất là lúc đối thủ đang có hành động gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2502853/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.