Bạch Tú Trúc im lặng thật lâu, cô mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây bách xanh cao ngất cách đó không xa, sau khi cân nhắc đủ kiểu, cô mới nói: “Em muốn rời khỏi thị trấn Bạch Kiều Đầu.”
“Em có chỗ nào muốn đến không?” Bạch Tú Mai hỏi.
“Đến Nam Xương, hoặc những thành phố khác.” Bạch Tú Trúc đáp, “Em sẽ hỏi mẹ thử xem mẹ có muốn đi cùng với em hay không, nếu như mẹ không muốn, thì em chỉ dẫn theo Niếp Niếp.”
“Năm mươi ngàn đủ không?” Bạch Tú Lan hỏi, “Niếp Niếp sắp tốt nghiệp tiểu học rồi phải không nhỉ.”
“Tháng sáu tốt nghiệp.” Bạch Tú Trúc nói, nhìn khuôn mặt gầy gò bé nhỏ của con gái, cô cảm thấy áy náy, “Niếp Niếp rất hiểu chuyện, là em có lỗi với con bé.”
“Ba của Niếp Niếp mỗi tháng có gửi tiền nuôi con không chị?” Bạch Thiều hỏi.
Bạch Tú Trúc lắc đầu: “Ba của nó mất tung mất tích từ lâu rồi.”
“Nếu không cho tiền, thì vừa hay đổi họ cho con bé đi.” Bạch Tú Lan nói, “Chị không có gánh nặng kinh tế, hai chị em mình cùng nuôi Niếp Niếp.”
Bạch Tú Trúc lập tức thút thít không thành tiếng, cô nắm chặt lấy tay Bạch Thiều và Bạch Tú Lan, từ từ khóc òa thật lớn trước mặt tất cả, khóc hết những chua xót uất ức trong nhiều năm qua, tựa như cơn mưa rào đột nhiên giữa ngày trời quang đãng, tựa như cơn gió to thổi đến muộn màng.
Bạch Tú Mai vỗ lưng của Bạch Tú Trúc, ghét cô yếu đuối, cũng thương cô lương thiện, cầm được tiền không nghĩ tới chuyện chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-lo/1358320/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.