"Lâm mỗ hiểu ý tiên tử, nhưng chuyện bái sư thì thật không ổn, sau này không cần nhắc lại nữa." Lâm Hiên kiên quyết nói.
"A, Hồng Lăng hiểu rồi." Thấy thần sắc Lâm hiên như vậy, Hồng Lăng hơi uể oải nhưng cũng không kiên trì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Hiên lại nói tiếp: "Tiên tử yên tân, chúng ta là bạn cũ tại nhân giới, sau này nàng có chuyện gì nghi nan cứ đến hỏi ta, tại hạ tin rằng mình vẫn có thể chỉ điểm một chút."
"Lâm huynh nói ta có thể đi theo tu hành bên cạnh ư?" Hồng Lăng nghê vậy, tâm tình lập tức đại hỉ.
Hơi cúi người hành lễ, nét mặt cung kính: " Đa tạ ý tốt của Lâm huynh, Hồng Lặng tựu tuân mệnh. Sau này Lâm huynh có gì phân phó, dù phải lên núi đao biển lửa Hồng Lăng cũng không nhíu mày.
"Ha ha, tiên tử quá lời rồi." Lâm hiên đưa tay đỡ, Hồng Lăng liền thuận thế đứng lên, sau đó nàng vỗ vào túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ dài hơn xích, mặt ngoài dán cấm chế kim ngân sắc.
"Đây là bảo vật tiểu muội tìm thấy gần đây, với cảnh giới của ta mà dùng thì thật phí của trời, mong Lâm huynh nhận lấy." Được Lâm Hiên hứa hẹn, ngữ khí Hồng Lăng trở nên cung kính hơn nhiều.
"Bảo vật?" Lâm Hiên thoáng ngẩn ngờ, trong mắt toát ra vài phần ngoài ý muốn.
Không phải hắn xem thường Hồng lăng mà vì tu vi đối phương so với hắn quá thấp, đồ xuất ra từ tay nàng liệu có thể tốt bao nhiêu. Song hắn biết Hồng Lăng không phải người không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-luyen-thanh-tien/169043/chuong-3003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.