Sở Phàn nghe Nhiếp Minh Hàm, người thường ngày cao lãnh uy nghiêm trước mặt người ngoài, dùng giọng điệu ôn nhu sủng nịch như vậy nói "Ngủ ngon", thầm tặc lưỡi.
Thực sự có chút ghen tị với con người mà cậu đang đóng giả.
Nhưng cậu sớm muộn gì cũng sẽ khiến Nhiếp Minh Hàm yêu con người thật của mình.
Sở Phàn hiểu rất rõ trong lòng, cái "nhân thiết" Sở Phàn mà cậu tạo ra ban đầu cho Nhiếp Minh Hàm, tuy rằng cũng phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời trong lòng Nhiếp Minh Hàm, nhưng con người thật của cậu mới là người phù hợp với Nhiếp Minh Hàm nhất.
Chỉ có sự nồng nhiệt và giảo hoạt của cậu mới có thể thực sự giúp người lãnh đạm quái gở, chậm chạp như Nhiếp Minh Hàm mở lòng, thắp lên ngọn lửa lãng mạn và tình cảm mãnh liệt bị phong ấn trong xương tủy anh.
Thậm chí, kéo Nhiếp Minh Hàm ra khỏi thế giới khép kín mà anh vốn thuộc về.
Sở Phàn nheo mắt, xem ra, cũng nên để đuôi cáo của mình lộ ra một chút.
Đêm khuya, sau khi mắt Sở Phàn dần thích nghi với bóng tối xung quanh, cậu chậm rãi ngồi dậy.
Ánh trăng bạc chiếu qua tấm rèm nửa che khuất, len lỏi vào phòng, lờ mờ nhìn thấy mọi vật xung quanh.
Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nhiếp Minh Hàm dần hiện rõ dưới ánh trăng, vươn tay, chậm rãi hướng về phía chiếc gối ngăn cách giữa hai người.
Khi Sở Phàn lấy chiếc gối ra, 0430 lập tức lên tiếng, "Nhắc nhở hữu nghị, đối tượng được công lược vẫn chưa đạt đến trạng thái ngủ sâu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-anh-tinh-tao-lai-di/879489/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.