Sở Phàn chính là đang chờ đợi những lời này.
Nhưng trên mặt đương nhiên vẫn tỏ ra hết sức thấp thỏm, rụt rè, bất an nói: "Như vậy có phải quá phiền phức cho anh không, người như anh chắc chắn rất bận rộn?"
Nhiếp Minh Hàm trấn an nói: "Có trợ lý hỗ trợ chuẩn bị rồi, hơn nữa vốn dĩ tôi cũng có một vị trưởng bối nằm viện ở bệnh viện này, tôi thường xuyên đến thăm ông ấy, nên đến thăm cậu cũng tiện đường thôi."
Thấy chàng trai trước mắt cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, Nhiếp Minh Hàm cũng thấy nhẹ nhõm.
"Nói nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa giới thiệu về nhau." Anh nghĩ đến người trước mắt là một Omega, có chút ngượng ngùng dừng lại một chút, mới bày ra dáng vẻ tự giới thiệu thường ngày khi gặp người khác, đưa tay về phía Sở Phàn.
"Tôi tên là Nhiếp Minh Hàm, chữ Minh trong ghi khắc, chữ Hàm trong hàm dưỡng."
Sở Phàn cụp mắt, nhìn bàn tay của Nhiếp Minh Hàm, đó là bàn tay được nuông chiều trong nhung lụa, chỉ hơi có một chút vết chai mỏng do vận động và viết lách để lại, chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ trên cổ tay toát lên vẻ quý phái, nhưng nhìn lại rất mạnh mẽ.
Sở Phàn đưa tay ra bắt tay Nhiếp Minh Hàm, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp khác với khuôn mặt lạnh lùng của người kia, một cảm giác vô cùng thoải mái, ánh mắt cậu hơi tối lại.
Mặc dù rất muốn chạm vào lâu hơn một chút, nhưng hình tượng Omega dịu dàng rụt rè vẫn phải diễn cho tốt, cậu nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-anh-tinh-tao-lai-di/879495/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.