Suốt quãng đường, Nhiếp Minh Hàm sợ đánh thức Sở Phàn nên luôn ngồi ngay ngắn, không cử động nhiều. Chỉ khi Sở Phàn giả vờ trở mình trong lúc ngủ mơ, Nhiếp Minh Hàm mới hơi điều chỉnh tư thế theo.
"Nhiếp tổng..." Tài xế Trịnh đang dừng đèn đỏ ở ngã tư thì đột nhiên nhớ ra điều gì, định hỏi Nhiếp Minh Hàm thì bị anh ra hiệu im lặng.
Ông Trịnh nhìn chàng trai đã ngủ gục trên vai Nhiếp Minh Hàm thì càng thêm kinh ngạc.
Ông cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó nhìn Nhiếp Minh Hàm lặng lẽ ra hiệu một hướng.
Nhiếp Minh Hàm ở thành phố A có hai nơi ở cố định, một là căn hộ trong nội thành, thuận tiện cho công việc, chỗ còn lại là biệt thự ven biển cách đó khá xa.
Khi nghỉ ngơi, Nhiếp Minh Hàm đương nhiên thích đến biệt thự hơn, nhưng thấy chàng trai đang ngủ, anh không định nói nhiều với cậu. Vốn định theo thường lệ bảo ông Trịnh đưa họ đến căn hộ gần nhất trong nội thành, thấy ông hỏi, anh mới tiện thể ra hiệu.
Ông Trịnh hiểu ý gật đầu, quay đầu xe, nhịn không được cười thầm.
Ông lặng lẽ giảm âm lượng nhạc trong xe, chuyển từ nhạc piano cổ điển mà Nhiếp Minh Hàm hay nghe sang loại nhạc cũng nhẹ nhàng nhưng lãng mạn và gợi cảm hơn.
Nhiếp Minh Hàm rất quen thuộc với những bản nhạc piano đó, sao có thể không nhận ra sự thay đổi, biểu cảm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng tai lại bất giác nóng lên.
Ông Trịnh còn tưởng rằng tính toán của mình hoàn toàn không bị phát hiện, âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-anh-tinh-tao-lai-di/879499/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.