Được rồi, Dương Chí Thành không nói nhiều nữa, anh ta ngồi lên xe đạp, một chân chống xuống đất, nói với Tô Vãn Thanh: “Lên đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Tô Vãn Thanh cười, ngồi vào ghế sau, hai tay nắm lấy eo chồng mình.
Dương Chí Thành đạp xe: “Đi thôi, về nhà.”
Đến cổng khu tập thể, Dương Chí Thành bấm chuông, chào bác bảo vệ, đạp xe thẳng vào khu tập thể.
Bác bảo vệ nhìn họ, trong lòng vui mừng cho họ.
Trước đây Tiểu Tô còn tặng đồ cho bác, nói là nhờ bác nhắc nhở, cô ấy mới đến bệnh viện khám, sau đó thì phát hiện ra mình có thai.
Bác rất vui nhưng theo bác thì công lao của cô bé kia vẫn lớn hơn, đã mang đến cho Tiểu Tô một đứa con.
Về đến nhà, Tô Vãn Thanh nhảy xuống ghế sau.
Dương Chí Thành hơi căng thẳng: “Cẩn thận!”
Tô Vãn Thanh liếc anh ta, cười nói: “Có cao bao nhiêu đâu, em chưa yếu ớt đến thế.”
Cô ấy thường rất cẩn thận, cô ấy quan tâm đến sự an toàn của đứa trẻ hơn bất kỳ ai.
Cố Sương thấy vợ chồng Dương Chí Thành về, cô cười chào họ.
“Chị dâu, hai người về rồi.”
Tô Vãn Thanh rất vui, cười ngồi xuống bên cạnh Cố Sương. Cô ấy nhìn Tuế Tuế, xoa đầu cô bé.
“Tuế Tuế, còn nhớ dì không?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
Tuế Tuế nhìn cô ấy: “Dì ơi~”
Tô Vãn Thanh cười tươi, gật đầu: “Đúng rồi, là dì, Tuế Tuế thật thông minh.”
Tuế Tuế cũng cười toe toét, chỉ vào bụng Tô Vãn Thanh: “Em gái!”
Tô Vãn Thanh cong môi: “Đúng rồi, sang năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/2709383/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.