Diệp Hoài Viễn quay đầu, có chút bất ngờ: “Mẹ, mẹ ở nhà à.”
Hồ Khiết: “...” Bà lớn như vậy ngồi ở đây, thế mà cậu lại không nhìn thấy, đúng là con trai tốt của bà.
Nhìn cậu không vừa mắt, Hồ Khiết nói: “Đến đây, chúng ta nói chuyện.”
Diệp Hoài Viễn cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh mẹ, xoa bóp vai cho bà: “Mẹ, nói chuyện gì thế?”
Hồ Khiết nheo mắt, nói: “Có chuyện gì vui à, cười tươi thế?”
Vừa nãy lúc vào nhà, khóe miệng vui đến nỗi không khép lại được, cũng không biết có chuyện gì vui, Hồ Khiết có chút tò mò.
Diệp Hoài Viễn hắng giọng, nói: “Mẹ, con có người con gái mình thích rồi.”
“Cái gì?” Hồ Khiết trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sofa, kinh ngạc nhìn con trai.
Con trai bà cuối cùng cũng khai khiếu rồi! Thật hiếm thấy, Hồ Khiết đã nóng lòng muốn biết cô gái đó là người như thế nào.
“Con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa quen nhau thế nào? Bao giờ thì ở bên nhau?” Hồ Khiết liên tiếp đưa ra một loạt câu hỏi.
Diệp Hoài Viễn ngồi sang một bên, khoanh chân: “Mẹ, mẹ đừng vội.”
Hồ Khiết cố nén tâm trạng, vỗ vào người con trai: “Nói nhanh lên!”
Cái gì mà giấu giếm với bà chứ!
“Vẫn chưa ở bên nhau.” Diệp Hoài Viễn nói.
Hồ Khiết nghe xong không khỏi cau mày: “Sao thế, người ta không thích con à?”
Không nên như vậy, con trai bà ưu tú như vậy, mọi người trong đại viện đều khen ngợi, nhiều nhà muốn làm thông gia với bà. Hồ Khiết đều từ chối, không phải bà chê bai, mà là con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/2709406/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.