"... Thích tôi?" Trương Kỳ Nghêu nhìn y với vẻ nghi hoặc, hỏi: “Cậu thích tôi ở điểm nào?”
Hồ Chi sững sờ. Trong đầu toàn là những hình ảnh không mấy đứng đắn, y nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Trương Kỳ Nghêu từ từ gỡ tay y ra, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ cậu không phải thích tôi, cậu chỉ là chưa quen mà thôi.”
Nói xong, cậu xoay người bỏ đi, để lại Hồ Chi đứng chôn chân tại chỗ, há miệng mà chẳng thốt nổi một lời.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng y thích Trương Kỳ Nghêu, nhưng khi đối diện với ánh mắt thất vọng ấy, y lại chẳng thể nói nổi một chữ. Rõ ràng chỉ cần một câu tôi thích cậu là có thể hóa giải tình huống, vậy mà khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn.
Nhưng thích chính là thích. Đó không phải là một bài toán có thể liệt kê từng bước, từng điều rồi chứng minh.
Hồ Chi ôm mặt, thở dài thật sâu. Phải làm sao bây giờ?
Sau ngày hôm đó, Hồ Chi bắt đầu quấn lấy Trương Kỳ Nghêu còn dai dẳng hơn trước. Y nhận ra rằng tình cảm mình dành cho Trương Kỳ Nghêu không thể chỉ dùng vài câu nói để giải thích—chỉ có hành động mới có thể chứng minh tất cả.
Tất nhiên, y vẫn giữ nguyên sự ích kỷ vốn có, chẳng quan tâm Trương Kỳ Nghêu khó chịu hay tìm cách tránh né, cứ bám riết lấy cậu như ruồi bọ không lúc nào buông.
Hồ Chi cuồng nhiệt đến mức ép Trương Kỳ Nghêu phải giảm bớt thời gian xuất hiện ở các khu vực công cộng trong trường. Vừa tan học, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-toi-la-tra-xanh/2708887/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.