🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Vẫn là Diên Diên thục nữ, dáng vẻ lại xinh đẹp! Mẹ liền nói mà, khuôn mặt dài ngoằn như thằng cha Tô Kiến Quốc kia sao có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Diên Diên được chứ ~ quả nhiên không phải con ruột!"

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Tô Ái Dân bị sặc bởi món mì lạnh, vội móc khăn tay ra lau miệng.

Diệp Khiết vỗ lưng anh ấy, nói tiếp: "Chừng nào con về Bắc Kinh thì nói với Tô Kiến Quốc, từ nay Diên Diên sẽ là con gái ruột của mẹ. Nếu ông ta dám chơi thủ đoạn bắt nạt con bé nữa thì đừng trách mẹ đến lúc đó trở mặt không nhận người."

Tô Ái Dân ho nhiều đến mức không nói được nên lời, chỉ có thể buông xuôi.

*

Đêm khuya, Tô Uyên nằm trên giường không ngủ được. Đây là lần đầu tiên cô ngủ ở bên ngoài, vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới.

Diệp Khiết ngủ ở giường đối diện, cũng còn mở mắt chưa ngủ.

Bà ấy nghiêng người, đối mặt với Tô Diên rồi nói: "Thình lình ở môi trường khác là vậy đấy, nhưng con dần dần quen với nó thôi. Xuống nông thôn tham gia đội sản xuất khó khăn lắm đấy, con đã thực sự sẵn sàng chưa?"

Trong đêm tĩnh lặng, giọng nói của bà ấy rất trầm nhưng lại rõ ràng mồn một. Tô Diên khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thể xác đau còn hơn đau tinh thần. Nếu không tìm hiểu rõ thân thế của mình, cuộc đời này con sẽ không thể yên tâm. Hơn nữa con tin rằng chỉ cần chúng ta làm đủ tốt, là vàng thì dù đến nơi đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi ạ."

Ánh mắt cô kiên định, sáng ngời như ánh sao, Diệp Khiết nhìn cô, mỉm cười vui mừng.

Sáng hôm sau.

Bốn người đến bệnh viện trung tâm thành phố Thanh Sơn.

Tô Ái Dân bận rộn đưa Diệp Khiết đi kiểm tra, Diệp Khiết cũng rất hợp tác, còn khen ngợi anh ấy là một người con hiếu thảo, tốt hơn cha mình rất nhiều.

Vốn là đối tượng bị giáo dục một cách chèn ép từ nhỏ nên lời khen này khiến Tô Ái Dân rất vui. Anh ấy càng tận tâm với trách nhiệm của mình hơn, chịu đựng cái nóng gần ba mươi độ mà không hề phàn nàn gì hết.

Sau một loạt kiểm tra, kết quả cho thấy trái tim của Diệp Khiết quả thực không tốt, kể cả chức năng của thận cũng kém, cần phải nghỉ ngơi lâu dài.

Sau khi nghe kết quả này, Tô Ái Dân cau mày, chân thành đề nghị bà ấy đến Bắc Kinh để khám bệnh.

Nhưng Diệp Khiết rất cố chấp, không muốn rời khỏi đây, căn bản không thể thuyết phục được.

Rơi vào đường cùng, Tô Ái Dân đi đến bưu điện, gọi điện thoại cho cha Tô trước.

Đầu bên kia điện thoại hỏi những câu rất chi tiết, anh ấy trả lời từng câu một mà không giấu giếm điều gì.

Nghe xong mọi chuyện, đầu dây bên kia nói: "Ngày mốt con mua vé rồi về đi, chuyện của Diệp Khiết con đừng lo lắng nữa."

"..."

Vẻ mặt Tô Ái Dân bối rối, thực sự không hiểu đối phương có ý gì.

Nếu không muốn quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Diệp Khiết thì tại sao lại để anh ấy đến tận vùng Đông Bắc chỉ để đưa bà ấy đi khám bệnh?

Điều này không mâu thuẫn sao?

"Cha, cha thật sự quyết định vậy à?"

"Ừm, đến thôn Bạch Vân xem tình hình rồi về nhanh đi."

Tô Ái Dân cúp điện thoại, im lặng hồi lâu...

Bên kia.

Trong nhà khách, Tô Diên đang thu dọn hành lý, cười oán trách nói: "Mẹ nuôi, suýt nữa mẹ làm con sợ c.h.ế.t khiếp, con còn tưởng mấy kết quả kiểm tra đó là thật không đấy."

"Kiểm tra là thật, kết quả lại là giả. Những năm qua mẹ cũng có mối quan hệ nên muốn lừa gạt Tô Kiến Quốc cũng không khó."

Nhưng Tô Diên còn có lo lắng khác: "Nếu như cha con bảo mẹ đến Bắc Kinh kiểm tra thì sao? Ở đó không có người quen, mẹ sẽ không treo đầu dê bán thịt chó được nữa."

Diệp Khiết xua tay, không hề lo lắng: "Không đâu, mẹ quá hiểu ông ta mà. Nếu ông ta thực sự tin rằng mẹ có bệnh thì sẽ không bao giờ cho mẹ đến Bắc Kinh đâu."

Tô Diên ngừng thu dọn hành lý, suy nghĩ một chút, mơ hồ hiểu ra.

Tâm trạng cô cũng sa sút theo: "Mẹ nuôi, mẹ không chỉ vì con mà lừa gạt người khác mà còn nợ ân tình khắp nơi. Con thực sự xin lỗi."

Nhìn thấy cô áy náy, Diệp Khiết cười khúc khích, tiến tới nắm lấy vai cô an ủi: "Mẹ tin vào lòng tốt của con, mẹ cũng tin rằng tên Tô Kiến Quốc kia đã là kẻ xấu xa tận xương tủy, chút ân huệ đó chẳng là gì cả, con không cần phải lo đâu.""Thật sự cảm ơn mẹ."

Tô Diên đáp lại ôm lấy bà ấy, rất thèm muốn loại hơi ấm này.

*

Ngày mai thanh niên trí thức sẽ đến báo danh. Sau khi trả phòng cho nhà khách, họ bắt xe đến huyện Tây Hà, dự định nghỉ lại một đêm tại chỗ của Diệp Khiết rồi khởi hành đến thôn Bạch Vân vào ngày hôm sau.

Thân là thôn dân Bạch Vân, Khương Tùng đã kể cho Tô Diên nhiều điều về thôn làng này.

Ví dụ nhà ai có tên du côn không thể đắc tội, nhà ai giàu nhất ngày nào cũng ăn thịt, thậm chí là nhà ai sinh đôi đều nhắc cho cô biết.

Tô Diên nghe rất chăm chú, chỉ thiếu điều lấy một cuốn sổ nhỏ viết ra.

Tô Ái Dân vẫn luôn lơ đãng, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời nói của cha mình, luôn cảm thấy trong chuyện này nhất định có gì mờ mịt?

Diệp Khiết nhận ra sự bất thường của anh ấy, cố ý hỏi: "Con bị gì mà buồn bực không vui thế?"

Tô Ái Dân tỉnh táo lại, nói câu: "Không sao ạ."

Anh ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng sự trốn tránh trong mắt đã bán đứng anh ấy.

Dáng vẻ chột dạ này rất dễ đoán, Diệp Khiết thầm cười khẩy, mắng một câu "đúng là khốn nạn" với Tô Kiến Quốc ở phương xa.

Ngày hôm sau.

Tô Diên cùng với mọi người ngồi xe ngựa đến thôn Bạch Vân để báo danh.

Khi đến cửa thôn, Diệp Khiết đã chặn Tô Ái Dân lại không cho anh ấy vào.

"Diên Diên đến đây để tiếp nhận giáo dục, có người thân đi theo sẽ không thích hợp, nhất định sẽ khiến mấy người xung quanh phản cảm. Nếu con có chuyện gì thì nói ngay đi."

Tô Ái Dân sửng sốt một chút, không ngờ mình không vào được thôn, không thể hoàn thành nhiệm vụ cha giao phó, anh ấy có chút khó chịu: "Con không thể lén vào được ạ? Con sẽ không để người khác biết con là người thân của Diên Diên đâu."

Lúc này Khương Tùng mới lên tiếng: "Người trong thôn chúng tôi rất thông minh, chỉ cần có người lạ vào thôn, trong vòng năm phút cả làng sẽ đến vây xem. Năm ngoái có một kẻ du thực suýt nữa đánh c.h.ế.t một người ngoài vì cho rằng tên đó là kẻ bắt cóc. Tôi khuyên anh đừng vào."

Sau khi tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, Tô Ái Dân không còn kiên trì nữa. Anh ấy đưa cho Tô Diên năm mươi tệ, dặn dò: "Đây là một chút tâm ý của cha mẹ với anh, ở bên ngoài nhớ viết thư về nhà, đợi Tết Âm Lịch rồi trở về. Mẹ sẽ không tiếp tục oán giận em đến lúc đó đâu."

Tô Diên gật đầu, nói với anh ấy: "Thuận buồm xuôi gió."

Sau khi nhìn anh ấy và Diệp Khiết rời đi, Khương Tùng đánh xe ngựa vào thôn.

Có thôn dân nhìn thấy bọn họ, không khỏi nhìn Tô Diên vài lần, cất giọng nói đùa: "Tùng Tử, cô gái này là ai đấy? Chẳng lẽ là vợ mới xem mắt của anh à?"

"Đi đi, đừng nói nhảm!"

Khuôn mặt ngăm đen của Khương Tùng đỏ bừng, anh ta không khỏi tăng tốc lái xe, chưa đầy năm phút đã đến chỗ thanh niên trí thức đưa tin.

Đây là văn phòng ủy ban thôn, có một ông lão ngồi vắt chéo chân trước cửa uống trà, là cán bộ thôn chuyên tiếp đãi thanh niên trí thức.

Phần lưng áo của ông ấy có vài lỗ thủng chưa được vá, ăn mặc rất giản dị.

Tô Diên nhảy xuống xe, đi thẳng về phía ông ấy, đầu tiên chào hỏi, sau đó đưa tài liệu qua rồi tự giới thiệu.

"Cháu là thanh niên trí thức mới đến, tên là Tô Diên."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.