🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiêu Chấn Sơn mới đến, cũng muốn tạo chút thành tích, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta đáp: "Tôi giỏi nấu ăn nhất, hay tôi dạy mọi người cách xào chảo nhé?"

Cũng đâu phải mở quán ăn, chỉ làm món ăn bán làm hàng, rõ ràng không được. Tô Diên nghĩ một lúc, nhíu mày hỏi: "Anh biết làm món ăn nào đơn giản hơn không? Ví dụ như, dễ làm lại được ưa chuộng? Tốt nhất là các loại bánh gì đó."

Anh ta nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi chỉ biết xào nấu thôi, không làm được món bánh, cô vẫn nên tìm một thợ bánh mà hỏi thì hơn."

Hiện tại không trông cậy vào anh ta được, Tô Diên đành phải nghĩ cách khác. Cuối cùng, cô quyết định thực hiện theo kế hoạch ban đầu của mình.

Dạy các em viết thư, làm quen với từng con phố, viết thư thuê, chạy việc vặt cho người ta. Ngoài ra, còn có thể học một số kỹ năng sửa chữa, sửa vài món lặt vặt cho mọi người.

Thầy giáo vật lý của trường biết sửa đồng hồ treo tường, tạm thời trở thành thầy dạy sửa chữa của họ, địa điểm giảng dạy đặt tại phòng thí nghiệm của trường.

Để giúp mọi người có thể áp dụng ngay vào thực tế, Tô Diên còn đem chiếc đồng hồ treo tường ở nhà ra, để mọi người cùng nghiên cứu.

Sau vài ngày học tập, các em cũng đã nắm vững một số kiến thức, có thể sửa chữa những lỗi đơn giản.

Cuối tuần.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Diên, họ đến nơi đông người, treo bảng dịch vụ lên, ngồi chờ khách hàng đến.

Mười phút sau, quả nhiên có một bà thím đi về phía họ, chỉ vào mấy chữ [Viết thư thuê] hỏi: "Cô gái, viết giúp tôi một bức thư cần bao nhiêu tiền?"

Tô Diên đáp: "Một hào một bức thư."

Bà thím nghe vậy không chút do dự, lấy một hào ra khỏi túi, đưa cho cô rồi nói: "Tôi muốn viết một lá thư cho con trai tôi, nó ở ngoài tỉnh, đã mấy năm rồi chưa về nhà, tôi chỉ muốn biết nó sống thế nào."

Lời vừa dứt, mắt bà thím đã đỏ hoe.

Vì đây là lá thư viết thuê đầu tiên, Tô Diên tự tay viết, cô nhẹ giọng hỏi: "Thím ơi, thím muốn nói gì ạ? Thím nói, tôi viết, viết xong tôi sẽ đọc lại, rồi thím xem có hài lòng không nhé?"

"Hầy! Cảm ơn cô gái!"

Bà thím suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng: "Cô cứ nói với nó, mọi thứ trong nhà đều ổn, không cần lo lắng. Nó ở ngoài, nếu có thể về thì tốt, nếu không về được cũng không sao, đợi tôi gom đủ tiền có thể đi thăm nó. Còn nữa... phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải hòa thuận với người xung quanh. Đừng bao giờ đắc tội với ai, thà chịu thiệt, cũng đừng gây gổ với người ta."

Tô Diên ghi chép từng điều, viết liền một mạch ba trang giấy, sau đó đọc lại cho bà thím nghe, bà thím nghe xong cười rạng rỡ, vô cùng hài lòng.

"Được rồi! Cứ viết như vậy đi. Cảm ơn cô gái!"

Thấy bà ấy thật sự hài lòng, Tô Diên gấp thư lại, đặt vào phong bì, dán tem lên, rồi hỏi địa chỉ gửi.

Bà thím liền một mạch đọc địa chỉ ra, Tô Diên khẽ khựng lại.

Bởi vì, đó là địa chỉ của nhà tù Cáp Nhĩ Tân.

"Thím ơi, thím chắc chắn là gửi đến đây không ạ?"

"Tôi chắc mà, chỉ có điều thằng nhóc ấy không bao giờ gửi thư trả lời cho tôi, đôi khi nghĩ lại, tôi còn trách nó vô tâm nữa là."

Lúc này, có một thợ sửa xe đạp ghé qua, khẽ nói với Tô Diên: "Cô gái, cô đừng để ý đến bà ấy, bà ấy là một người điên. Con trai bà ấy bị tuyên án tử hình, bà ấy thường xuyên đến đây phát điên. Các cô mới đến nên không biết, người dân ở đây đều tránh xa bà ấy, chỉ có các cô là chịu khó nói chuyện với bà ấy thôi."

Nghe xong, Tô Diên sững sờ tại chỗ, im lặng một lúc rồi ghi địa chỉ, nói: "Thím ơi, thím xem lại địa chỉ có đúng không? Nếu không có vấn đề, tôi sẽ gửi miễn phí lá thư này đi giúp thím."

Bà thím cầm phong thư, cười tít mắt gật đầu: "Địa chỉ không sai, cô gái à cô gửi đi."

Thấy bà ấy vui vẻ như vậy, khoảnh khắc này, tâm trạng Tô Diên cực kỳ phức tạp. Làm như vậy, thực ra là không muốn phá vỡ ảo tưởng của một người mẹ, có thể cùng bà ấy diễn vở kịch này, cũng coi như không tệ.

Tận mắt thấy cô bỏ phong bì vào thùng thư, bà thím cười tươi rồi rời đi.

Có học sinh thấy vậy, khó hiểu hỏi: "Cô ơi, bà ấy viết thư cũng không ai nhận, sao cô lại lãng phí một con tem như thế ạ?"

Tô Diên nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại: "Nếu chúng ta nói cho bà ấy sự thật, em nghĩ bà ấy sẽ phản ứng thế nào? Có thể tin, cũng có thể không tin. Cô chỉ không muốn phá vỡ giấc mơ đẹp của bà ấy thôi."

Mọi người nghe xong thì cái hiểu cái không, Khương Nguyên thở dài nói: "Ôi, cứ tưởng kiếm được tiền, ai ngờ còn phải mất một con tem."

Tô Diên nhẹ nhàng vỗ vai cô bé, an ủi rằng có lẽ một lát nữa sẽ có khách hàng đến.

Lúc này, từ cửa hàng hợp tác xã mua bán bên cạnh có một người đàn ông trung niên bước ra, mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, trông rất nho nhã.

Ông ấy đi đến trước mặt Tô Diên, nhã nhặn nói: "Đồng chí, phiền cô viết giúp tôi một bức thư, tôi đọc cho cô viết nhé."

Nghe vậy, Tô Diên hơi ngạc nhiên: "Nếu ông không có giấy bút, tôi có thể cho mượn."

Người đàn ông nghe xong khẽ cười một tiếng: "Vừa rồi thấy cô đối xử với chị gái kia khá tốt, tôi cảm thấy chắc chắn chữ của cô sẽ rất đẹp. Vợ tôi luôn bảo chữ tôi xấu, nên tôi muốn nhờ cô viết giùm một bức thư nhà."

Nói xong, ông ấy giơ tay phải lên giải thích thêm: "Hơn nữa, cổ tay tôi bị thương, nên muốn tìm người viết thay."

Tô Diên nhìn vào cổ tay ông ấy, quả thật chỗ đó quấn mấy vòng băng. Cô hiểu ra rồi cười, nói giá viết thuê, thấy ông ấy đồng ý, cô mới cầm bút chuẩn bị viết.

Dưới sự kể chuyện của người đàn ông, một bức thư nhà nhanh chóng hoàn thành, địa chỉ gửi là Bắc Kinh.

Tô Diên dùng keo dán kín phong bì rồi đưa cho ông ấy: "Trên này chưa dán tem, ông có cần tôi dán giúp không?"

Người đàn ông nhận thư, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự dán là được." Nói xong, ông ấy lấy một hào từ túi áo, đưa cho cô rồi nói lời cảm ơn.

Nhìn ông ấy đi xa, các học sinh đều rất vui mừng, vì đây là khoản tiền đầu tiên họ kiếm được trong ngày hôm nay.

Kế đến, lại có vài người lần lượt tìm đến họ nhờ viết thư. Các học sinh tích cực tham gia, ai cũng muốn thử một lần.

Trong đó, một phụ nữ muốn nhờ người đến bệnh viện thị trấn giao hồ sơ bệnh án, Lý Thụ quen thuộc nơi đó nên Tô Diên để cậu nhóc đi.

Từ sáng đến chiều, mọi người kiếm được hơn ba tệ. Nếu không phải trời đầy mây thì họ còn muốn kiếm thêm nữa.

Mắt thấy sắp mưa, Tô Diên sắp xếp cho các tổ trưởng dẫn nhóm mình về nhà.

Đưa hết các học sinh về xong, cô và Khương Nguyên cũng vội vàng về nhà.

Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen dày đặc, lo lắng: "Cô ơi, cô đoán xem bao lâu nữa mưa mới rơi ạ? Sân nhà mình còn phơi nhiều quần áo lắm."

Tô Diên cũng nhìn thoáng qua bầu trời, điềm tĩnh hơn nhiều: "Cô đoán đến tối mưa mới rơi, không cần vội, chúng ta cứ đi từ từ."

Khương Nguyên nhìn cô, không tin lắm nhưng ngại cô là giáo viên nên không dám phản bác, chỉ dám thắc mắc trong lòng.

Do sắp có mưa lớn, người qua đường đều vội vã, khi họ gần về đến nhà, bất ngờ một tiếng sấm vang lên, Tô Diên giật mình.

Cũng ngay lúc đó, một bóng đen từ góc tường lao ra, khiến Khương Nguyên sợ hãi thét lên, suýt nữa hồn bay phách lạc.

Bóng đen đó bị tiếng kêu làm giật mình, "hừ hừ" vài tiếng rồi từ từ nằm bẹp xuống.

Tô Diên nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trước mắt không phải là ma quỷ hay chuột mà là một chú chó đen nhỏ.

Chú chó đen nhỏ trông mới ra khỏi ổ không lâu, toàn thân đen tuyền không chút lông tạp, chỉ có đôi mắt là sáng rực.

Nó ngẩng đầu nhìn họ, đầy uất ức và ngơ ngác, trông rất đáng thương.

Cô bèn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Mày là của nhà ai đây? Sao lại ở chỗ này?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.