Chú chó nhỏ "gừ gừ" vài tiếng, như đang kể lể hoàn cảnh của mình.
Khương Nguyên bình tĩnh lại, cũng nhìn chú chó, tò mò hỏi: "Chắc nó bị lạc nhỉ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thời buổi này nhà nuôi chó không nhiều. Tô Diên nghĩ lại một lượt tình hình hàng xóm xung quanh, dường như không nghe nói nhà ai nuôi chó.
Cô lại nhìn bầu trời âm u, quyết định: "Chúng ta cứ mang nó về nhà trước, mai dán thông báo tìm người, giúp nó tìm chủ sau."
Khương Nguyên gật đầu đồng ý, cúi xuống bế chú chó lên, trách móc: "Vừa rồi mày suýt làm tao sợ c.h.ế.t khiếp đấy, may mà tim tao khỏe, không thì bán mày cũng không đủ tiền thuốc đâu."
Chú chó như hiểu lời cô nhóc nói, rũ đầu nhìn cô nhóc rồi rúc vào lòng cô, im thin thít.
Cảnh tượng này khiến Tô Diên cảm thấy rất kỳ diệu.
Năm phút sau, hai người một chó về đến nhà, Khương Nguyên đặt chú chó xuống đất, Tô Diên rót một bát nước sạch để bên cạnh nó.
Cả hai chưa ai nuôi chó, không biết chú chó nhỏ thế này ăn gì, nên rất khó xử.
Khương Nguyên bỗng nghĩ ra: "Hay nấu cháo cho nó đi cô? Trẻ con trong thôn mình đều ăn cháo, chắc nó cũng ăn được."
Tô Diên thấy rất hợp lý, bèn vào bếp chuẩn bị nấu cháo, người và chó đều có thể ăn.
Bữa tối hôm đó, họ ăn bánh bao với cháo, còn làm một bát canh trứng to.
Đúng như Khương Nguyên nói, chú chó nhỏ rất thích ăn cháo, vừa ăn vừa vẫy đuôi, trông rất đáng yêu.
Đến khi ăn xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714021/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.