Động tác của người đàn ông khựng lại, sững sờ nhìn cô, như thể thời gian đều dừng lại…
Vành tai Tô Diên đỏ lên, né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: "Nhanh đứng dậy đi, đừng ép lên con."
Giây tiếp theo, Phó Mặc Bạch như chạm vào một công tắc nào đó, nhanh chóng bật dậy, như một đứa trẻ làm sai điều gì, đứng đó không dám nhúc nhích.
Cổ áo sơ mi anh hơi mở, lộ ra yết hầu quyến rũ và cơ n.g.ự.c cứng cáp, cổ áo lỏng lẻo nhét trong bộ quân phục màu xanh lá, trông hơi hoang dã.
Tô Diên lập tức rút lại ánh nhìn, nhắc nhở anh: "Anh cài lại nút áo trước rồi chúng ta nói chuyện sau."
Nói xong, cô cũng từ từ ngồi dậy, cúi đầu bắt đầu chỉnh lại quần áo.
Lúc này, đỉnh đầu truyền đến giọng nói không bình tĩnh của anh: "Em vừa nói là thật sao? Không đùa anh chứ?"
Tô Diên nghe vậy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt khẩn thiết của anh, không khỏi bật cười: "Là thật, em không lừa anh."
Sau đó, cô lấy một tờ giấy ra khỏi hộp trang sức bên giường đưa cho anh: "Này, cái này cho anh."
Phó Mặc Bạch nhận lấy tờ giấy, nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến mức Tô Diên không kiên nhẫn hỏi: "Anh không nhận ra chữ bên trên sao?"
Nghe vậy, cuối cùng người đàn ông cũng rời ánh mắt, run giọng hỏi: "Trong bụng là song sinh hở?"
Thấy vẻ mặt khó tin của anh, Tô Diên cười gật đầu, rồi nắm tay anh đặt lên bụng mình: "Anh sờ thử xem, đã ba tháng rồi."
Khoảnh khắc này, trong lòng Phó Mặc Bạch trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp, có niềm vui, có sự cảm động, càng nhiều hơn là sự thương tiếc…
Anh không dám dùng lực, cả thở cũng trở nên nhẹ nhàng cẩn thận.
"Có thấy không thoải mái ở đâu không? Có phải vừa rồi anh làm em đau không? Hay chúng ta đến bệnh viện xem sao nhé."
Tô Diên bị hỏi đến đỏ mặt, vội vàng ngắt lời anh: "Em không sao, anh đừng rối lên nữa, bây giờ em chỉ muốn ngủ, rất rất buồn ngủ."
Phó Mặc Bạch không rõ phụ nữ mang thai sẽ có những phản ứng gì, buồn ngủ có phải là hiện tượng bình thường không.
Anh giúp cô trải chăn gối, định đợi cô ngủ xong, sẽ đến bệnh viện trên thị trấn hỏi xem sao.
"Em ngủ đi, tối muốn ăn gì? Anh đi mua đồ."
Cô chỉ muốn ăn đồ thanh đam chút, gọi một phần canh trứng và một phần rau xào.
Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: "Không muốn ăn thịt sao? Hay mua chút sườn nhé?"
Trước đây cô rất thích ăn thịt hầm.
Nghĩ đến những thứ dầu mỡ, Tô Diên lắc đầu liên tục: "Em không ăn nổi, nhìn đã thấy khó chịu, đừng mua cho em."
Bây giờ, cô nói gì cũng là đúng, Phó Mặc Bạch không tranh cãi thêm.
Chưa đến mười phút, Tô Diên đã ngủ say.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, lặng lẽ ngồi bên giường, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Rất lâu sau, anh mới rời đi…
Khi Tô Diên chầm chậm tỉnh lại, trời bên ngoài đã mờ tối, nghe thấy tiếng cắt rau "sạt sạt" ngoài nhà, cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy cô tỉnh, bước lên vài bước hỏi: "Em thấy thế nào? Có đói không?"
Từ khi biết cô ấy mang thai, anh luôn ở trong trạng thái căng thẳng, khiến Tô Diên thấy buồn cười, nhẹ nhàng nói: "Anh đừng căng thẳng quá, còn nửa năm nữa mới đến lúc sinh mà. Em sợ chưa đến lúc đứa bé ra đời, anh đã suy nhược thần kinh rồi."
Phó Mặc Bạch biết cô nói có lý, nhưng để thư giãn là điều rất khó đối với anh, chỉ có thể tạm thời gật đầu đồng ý.
"Được rồi, anh nghe em, chúng ta ăn cơm trước nhé."
Bữa tối hôm nay, ngoài canh trứng và rau xào, anh còn làm vài quả trứng luộc theo lời khuyên của bác sĩ và mua rất nhiều hoa quả, rửa sạch rồi đặt vào chậu nhôm nhỏ, chờ cô lựa chọn.
Hôm nay Tô Diên ăn uống khá ngon, không chỉ húp hết một bát canh lớn mà còn ăn hết một bát cơm trắng đầy.
Phó Mặc Bạch vừa liên tục gắp thức ăn cho cô, vừa nói: "Sau này muốn ăn gì cứ nói với anh, đừng lo lắng chuyện tiền bạc. Đợi khai giảng chúng ta sẽ ở lại thị trấn, tránh việc phải đi lại nhiều, khi đó anh sẽ ở lại đây chăm sóc em."
Nghe anh sắp xếp như vậy, cô không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Vậy công việc của anh thì sao?"
"Đi xe chỉ mất một tiếng thôi, hết thảy đều kịp cả, em đừng lo lắng cho anh. Hơn nữa anh đã xin phép với cấp trên rồi, họ cũng đồng ý để anh chăm sóc em nhiều hơn."
Nghe anh nói đã được lãnh đạo đồng ý, Tô Diên mới an tâm.
Đêm đó, hai người nằm chung một chiếc chăn bông, đơn thuần chỉ trò chuyện.
Cô gối đầu lên cánh tay anh, lại cọ đầu vào n.g.ự.c anh tìm một vị trí thoải mái. Anh không khỏi ưỡn ngực, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô, cảm thấy mỗi giây phút trôi qua đều thật khó chịu đựng.
Mặc dù bác sĩ nói sau ba tháng có thể quan hệ, nhưng anh vẫn kiềm chế, không dám vượt quá giới hạn.
Ban ngày Tô Diên đã ngủ nhiều, nên buổi tối rất tỉnh táo, cô cựa quậy một lúc rồi chợt nhớ ra một việc.
"Anh giúp em đến nhà Lý Thụ một chuyến nhé, có thể cậu nhóc không còn bao nhiêu tiền."
"Được, mai anh sẽ đi." Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chỉ mong cô có thể nhanh chóng ngủ, dưỡng sức cho tốt.
Sáng hôm sau, anh đến nhà Lý Thụ đưa tiền.
Mẹ Lý không có ở nhà, chỉ có Lý Thụ đang dỗ đứa nhỏ. Phó Mặc Bạch thấy cảnh đó, không khỏi hỏi: "Cô bé có dễ chăm không? Ban đêm có khóc không?"
"Dễ chăm lắm ạ, nếu không đói, con bé thường không khóc."
Lý Thụ nói xong, nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Chuyện Tô Diên cứu người và mang thai đã lan truyền khắp thôn rồi. Lý Thụ cũng đã từng đến bệnh viện thăm cô, nghĩ lại vẫn thấy kinh hãi.
Nhưng cô đã dặn dò không được kể chuyện cứu người cho Phó Mặc Bạch biết, điều này khiến cậu nhóc hơi căng thẳng, sợ lỡ lời sẽ lộ ra sự thật.
Đúng lúc này, mẹ Lý xách giỏ rau từ ngoài vào. Thấy có khách, bà ấy liền tươi cười đón tiếp: "Dạo này cô giáo Tô thế nào rồi? Chuyện trước đó nguy hiểm thật đấy!"
Phó Mặc Bạch nghi hoặc nhíu mày, nhất thời không hiểu bà ấy đang nói gì.
"Chị đang nói đến chuyện gì thế?"
Lý Thụ bên cạnh nghe vậy thì sốt ruột, vội vàng ra hiệu cho mẹ. Nhưng mẹ cậu nhóc không chú ý đến, vẫn tiếp tục giải thích: "Là chuyện lần trước cứu người đó! May mà cô giáo Tô phúc lớn mạng lớn, không thì cả thôn không biết ăn nói thế nào với cậu nữa."
Từ vài ba câu, Phó Mặc Bạch nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng, anh quay sang Lý Thụ, gương mặt dần trở nên lạnh lùng: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói cho tôi nghe."
Biết không thể giấu được nữa, Lý Thụ gãi đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, đã thế còn cầu xin: "Anh đừng trách cô giáo Tô, trong tình huống đó, chỉ có nhảy xuống nước mới cứu được mấy đứa trẻ. Cô ấy là tấm gương để chúng em noi theo!"
Phó Mặc Bạch mím chặt môi, đưa tiền xong liền rời đi. Lúc này, cả người anh tỏa ra khí thế người lạ chớ gần.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh con hẻm, anh xuống xe, bước nhanh về nhà.
Dáng vẻ anh lúc này rất hung dữ, ngay cả Tiểu Hắc trong nhà cũng sợ hãi, không dám vẫy đuôi như thường lệ mà chạy mất dạng.
Tô Diên nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra, nhìn một cái là nhận ra sự khác thường của anh.
Liên tưởng đến Lý Thụ, cô nhanh chóng đoán ra nguyên nhân khiến anh trở nên như vậy.
Trong tình huống này, chỉ có thể dựa vào trí thông minh để giành chiến thắng. Cô nhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ, phát huy hết khả năng diễn xuất.
Chỉ thấy cô tươi cười khoác tay anh, giả vờ không biết gì, hỏi: "Nho em muốn đâu? Sao anh lại về tay không thế này?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.