Khi Tô Diên tỉnh dậy từ cơn hôn mê, cô đã ở bệnh viện thị trấn.
Thẩm Tình luôn ở bên cạnh cô, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ.
"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Chị đi gọi bác sĩ!"
Nói xong, cô ấy đã hấp tấp chạy ra khỏi phòng bệnh.
"..." Tô Diên chớp mắt, cơ thể vẫn còn mệt mỏi.
Không lâu sau, nữ bác sĩ và Thẩm Tình đi vào, cầm hồ sơ bệnh án hỏi: "Cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Nhất là vùng bụng dưới."
Tô Diên không hiểu gì, chậm rãi lắc đầu, chưa kịp hỏi, bác sĩ đã nói tiếp: "May mà cô phúc lớn mạng lớn, nếu là người khác yếu hơn thì chắc là đứa bé trong bụng không giữ được rồi."
"Đứa bé?" Cô càng nghe càng mơ hồ.
Thấy vẻ mặt của cô như vậy, bác sĩ ngạc nhiên hỏi: "Cô không biết mình có thai à?"
"Tôi có thai rồi?" Tô Diên không khỏi tròn mắt, không dám tin điều này là thật.
"Tôi đâu có nôn nghén, sao có thể mang thai?" Hơn nữa cô và Phó Mặc Bạch luôn tránh thai...
Nghe vậy, bác sĩ vừa buồn cười vừa nói: "Không phải tất cả phụ nữ mang thai đều nôn nghén, cơ thể cô tốt, không có phản ứng thai nghén là rất bình thường. Tin tôi đi, cô thực sự mang thai rồi, hơn nữa đã ba tháng, còn là song thai."
"??"
Tô Diên cố gắng tiêu hóa những thông tin này, chỉ cảm thấy thật khó tin. Thai nhi đã ba tháng, nghĩa là trước khi đến Bắc Kinh cô đã mang thai rồi?
Cô ngây ra như phỗng, khiến Thẩm Tình muốn cười: "Em thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714038/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.