Sau bữa cơm, Phó Mặc Bạch đưa nhà họ Khương về thôn Bạch Vân, sau đó trở về nhà, trong tay còn cầm theo một con gà trống lớn.
Tô Diên thấy con gà đó, tò mò hỏi: "Nó từ đâu đến thế? Nhìn béo quá."
Phó Mặc Bạch thả nó vào chuồng gà, không định ăn nó ngay hôm nay.
"Trưởng thôn tặng đấy. Nghe nói năm nay em trở về thành phố, ông ấy nhất quyết muốn tặng anh một con gà, nói là để em bồi bổ."
Trước đó, Tô Diên đã cứu cháu của trưởng thôn, ông ấy luôn nhớ ơn nên mới tặng cô con gà này. Tô Diên liền hỏi: "Anh đã trả tiền gà chưa? Món quà quý giá như thế, chúng ta không thể nhận không được."
"Đã trả rồi. Anh nhét tiền vào tay ông ấy rồi vội chạy đi, ông ấy không kịp đuổi theo."
Tô Diên nghe vậy cười khúc khích, giơ ngón tay cái khen anh thông minh.
Cả hai bước vào phòng ngủ, nghĩ tới việc sắp phải chia xa, Phó Mặc Bạch đột nhiên dừng bước, quay lại ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm thấp nói: "Em và các con phải chăm sóc tốt bản thân, đợi anh sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ trở lại đón em."
Tô Diên ôm anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng em sẽ ổn, anh đừng lo. Còn nữa, em sẽ chờ anh về."
Trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt họ chỉ nhìn thấy nhau. Phó Mặc Bạch cúi xuống hôn lên môi cô, hơi thở nặng nề làm người ta mê mẩn.
Cô ngẩng đầu đáp lại, hiếm khi chủ động như vậy.
Khi nhiệt độ phòng dần tăng lên, Tô Diên nhẹ nhàng cởi áo ngoài, Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714066/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.