Mỗi buổi tối, cô làm việc còn các bé học tập, không ai làm phiền ai, không khí vô cùng hòa hợp.
Ngay cả ông cụ Giang khi nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên, bởi vì trẻ con ở tuổi này rất khó để ngồi yên học tập.
Phó Mặc Bạch còn mời thợ mộc làm hai tủ sách, một cho người lớn và một cho trẻ em, tạo nên một không gian đọc sách rất ấm cúng trong phòng đọc sách.
Để khuyến khích các bé học tập, ba anh em nhà họ Giang cũng mua rất nhiều sách, chỉ trong một tuần, tủ sách của các bé đã chật kín.
Tô Diên nhìn những quyển sách mà chỉ học sinh cấp cao mới đọc hiểu được, cảm thấy rất buồn cười: "Mọi người đừng mua nữa, tiết kiệm tiền mà lo cưới vợ đi."
Thân là "ông chú độc thân" trong nhà, Giang Đông không để ý lắm: "Chú anh còn chưa cưới vợ kia, anh nào dám cưới trước chứ, đợi chú ấy kết hôn rồi hẵng đến lượt anh."
Hai người anh em khác cũng gật đầu đồng ý.
Chẳng qua, lý do này không kéo dài được lâu.
Khi thời tiết dần trở nên nóng bức.
Cuối cùng Giang Phong Lĩnh đã trở về từ Đông Bắc. Cùng về với ông ấy còn có Diệp Khiết.
Thấy người thân đã lâu không gặp, Tô Diên xúc động đến rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Khiết không buông: "Mẹ nuôi, con nhớ mẹ c.h.ế.t mất!"
Diệp Khiết cũng đỏ mắt, cũng rất nhớ cô và các bé.
Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên vẫn nhận ra bà, cả hai đều vây quanh cười toe toét. Diệp Khiết đưa cho mỗi bé một bao lì xì lớn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714082/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.